Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 380
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:03:12
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Cửu Tiêu sớm còn giữ kiêu hãnh của một đế vương.
Kể từ khi Tuệ Tuệ rời , trở thành một vỏ bọc mất linh hồn.
Ban ngày giải quyết quốc sự mặt bách quan, kể câu chuyện về Tuệ Tuệ cho các con , , nhưng chỉ bản rõ.
Bên vỏ bọc của , đầy vết thương chằng chịt cùng với sự của Tuệ Tuệ.
Ban đầu khi mất Tuệ Tuệ, thậm chí thể , cũng cảm nhận nỗi đau trong lòng.
Giống như tê liệt.
Không thể tìm thấy bất kỳ cảm xúc nào.
Điều đánh gục chính là những thói quen nhỏ nhặt mà Tuệ Tuệ để .
Gia nhân còn, nhưng bàn ăn là những món mà nàng thích.
Giai nhân còn nhưng chăn gấm nàng để , y phục nàng để , những món ăn vặt nàng giấu kín, giày và tất nàng đan cho , từng chút từng chút hội tụ thành sông.
Tất cả thứ của , đều là Tuệ Tuệ.
Nỗi đau đến nhanh và mạnh, trào dâng mãnh liệt.
Nàng hiến tế vì thiên hạ, còn vì nàng mà dâng hiến linh hồn của .
Hắn chỉ tụ hồn của Tuệ Tuệ, mà còn là hồn của chính .
Lúc kiệt quệ dựa chân tường, con tượng đất trong tay rơi xuống mặt đất, ánh sáng trong mắt dần tắt, thể triệu hồi mảnh tàn hồn của Tuệ Tuệ.
Trong đầu là một trống rỗng.
Mưa, bất ngờ trút xuống.
Từng giọt rơi xuống vai , ướt mái tóc, ướt vạt áo, cũng ướt khóe mắt .
Không phân biệt đó là mưa là nước mắt.
nàng hóa vạn vật trong tam giới, ngay cả mưa cũng là vòng tay ôm của nàng.
Hắn thậm chí nỡ tránh .
Thật bất chấp tất cả mà ôm lấy nàng.
Hắn như thể nỗi buồn nhấn chìm, như thể tuyệt vọng bao phủ, bên tai dường như thấy tiếng thở dài của Tuệ Tuệ.
Hắn dường như thấy tiếng bật của hai con trong hoàng cung.
Hắn dường như...
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, dẫm lên nước mưa hướng về phía .
Một vùng đen vô tận, từ lúc nào thắp lên một ngọn đèn nhỏ.
Lão thái thái xách đèn trong đêm mưa, còng lưng khom gối, một tay xách đèn, một tay ôm lấy tượng nhỏ.
Vừa lẩm bẩm: "Tuệ Tuệ, về nhà thôi..."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đứa nhỏ ham chơi đừng quên đường về nhà, trong nhà đang nhớ mong. Về nhà thôi... Về nhà thôi." Khuôn mặt lão thái thái đầy những nếp nhăn, biểu cảm u sầu, trong mắt tràn đầy sự tang thương.
Lão thái thái nhẹ nhàng gọi tên Tuệ Tuệ, như thể đang gọi đứa nhỏ mải chơi bên ngoài, quên mất đường về nhà.
Ngọn đèn nhỏ bất ngờ xâm nhập, phá vỡ sự tự tuyệt của Phó Cửu Tiêu.
Lão nhân gia thậm chí liếc một cái, tiếp tục con đường qua, gọi.
"Két..."
Không từ lúc nào, cánh cửa gỗ của ngôi nhà bên cạnh mở .
Một phụ nhân xách đèn, một nam nhân ôm tượng gỗ nhỏ, theo lưng phụ nhân.
"Tuệ Tuệ, đến lúc về nhà ..."
Tiếng kẽo kẹt liên tục vang lên.
Những cánh cửa đóng chặt lượt mở , màn đêm tối tăm, ánh sáng lấp lánh như trời.
Hết ngọn đèn nhỏ đến ngọn đèn nhỏ khác thắp lên, như ánh , dần dần tụ trong đêm.
"Tuệ Tuệ tỷ tỷ, đến lúc về nhà ..."
"Đừng quên đường về nhà."
"Tuệ Tuệ về nhà thôi..."
Mọi đều cầm trong tay một tượng nhỏ, tay xách một chiếc đèn, tụ thành biển .
Lấp lánh và sáng rực, bao giờ tắt.
Ngôn Bình An trong sân, ngước vầng trăng sáng, để mặc những giọt mưa rơi xuống .
Chu Linh xách đèn, dùng vải đỏ bọc lấy tượng Phật nhỏ, ánh mắt vốn lạnh lẽo khi về phía Bình An lộ vài phần dịu dàng.
"Cùng thôi."
Ánh mắt Bình An rơi xuống tượng thần bọc trong vải đỏ.
Nàng chút ngờ vực.
"Tổ mẫu , ngày hôm đó khi nương nương hiến tế cho tam giới, bộ bá tánh đều chấn động. Trong thất đầu của nương nương, đều tự nguyện thỉnh tượng thần về thờ trong nhà." Từ xưa truyền thuyết rằng trong thất đầu, hồn phách vẫn tan, sẽ lưu luyến trần gian.
Sau thiên tai, nhà cửa của bá tánh tàn phá, nhưng một ai thu gom tài sản.
Thay đó, họ thành kính cầu nguyện cho nương nương giữa đống hoang tàn, lấy m.á.u từ tim dẫn, thỉnh tượng thần về thờ phụng.
Vì , gần như nhà nào cũng tượng thần của nương nương.
Bình An chút ngỡ ngàng, trong lòng chút xúc động.
Tuệ Tuệ của nàng, từ đến nay từng đơn phương bước một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-380.html.]
Bá tánh của nàng, cũng yêu nàng sâu đậm.
Nước mắt nàng lăn dài từ khóe mắt, Chu Linh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đầu ngón tay chút chai sần, nhưng đặc biệt khiến nàng an tâm.
"Ngươi đó, hãy mang ô theo . Thân thể phàm nhân của ngươi là do nàng ban cho, đừng để nàng đau lòng..." Mắt Chu Linh ửng đỏ.
Bình An mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai bước trong mưa, Chu Linh im lặng một lúc lâu mới cất tiếng hỏi khẽ: "An An..." Giọng Chu Linh trầm thấp.
Bình An trở thành phàm thực sự.
Trước đây, An An già chết, ăn uống cũng sẽ tràn đầy năng lượng nhưng hiện tại, thỉnh thoảng nàng quên ăn, thậm chí đói đến mức chóng mặt, trở nên vô cùng yếu đuối.
Trước nano bước nhẹ nhàng, thể bay lên trời, thể xuống biển, tay thể hái trăng .
bây giờ bước chân nặng nề, ăn ba bữa mỗi ngày, hôm qua gió lạnh thổi qua một trận, thậm chí nhiễm phong hàn.
Nàng vốn là đóa kim liên do Thần Sáng Thế tự tay trồng, chỉ cần một lòng hướng đạo, sớm muộn cũng sẽ trở thành thần linh đời thờ phụng.
giờ đây, chính kéo nàng xuống bùn lầy, biến nàng thành phàm.
Chỉ đời , kiếp của phàm nhân.
Chu Linh thấy vẻ tiều tụy nơi khóe mắt nàng, ít nghi ngờ tình yêu của chính .
Bình An dừng bước: "Ngươi vì Tuệ Tuệ trở thành phàm ?"
"Bởi vì, nàng hiểu ."
Chu Linh khẽ lắc đầu: "Tình yêu giúp con hướng về phía , nên khiến sa đọa. Ta nên trở thành gánh nặng của ngươi."
"Ngươi chỉ nghĩ là gánh nặng, thì đây là một tiểu yêu tinh, thể sinh con, thậm chí già chết, chỉ thể trơ mắt ngươi sinh lão bệnh tử, hơn nữa ngươi còn chịu áp lực vì yêu một loài dị loại, thì là gánh nặng của ngươi ?"
"Sao thể giống !" Chu Linh lập tức lắc đầu.
"Đạo lớn vô tình, con đường dài dằng dặc thì gì là thú vị? Ta từng hai kiếp , cả hai kiếp đều g.i.ế.c c.h.ế.t ngay khi chào đời."
"Trở thành phàm nhân, ngược chính là chấp niệm."
"Ta cùng ngươi nắm tay trọn đời, cùng ngươi đồng hành đến già. Ta cùng ngươi sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống bình thường giản dị."
"Sinh lão bệnh tử, đều sợ." Bình An thể hối hận chứ?
Người đời coi trọng con cái, với tư cách là trưởng tôn của nhà họ Chu quyền lực khuynh đảo triều chính, thậm chí từ bỏ con cái, chỉ nguyện cưới nàng vợ.
Làm nàng thể đồng ý trở một thần linh vô tình vô nghĩa chứ?
Thần linh thường xuống chúng sinh nhưng nàng thì chỉ ở bên cạnh thiếu niên lang của .
Nàng thể thần.
Chu Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đan chặt ngón tay với nàng.
Hắn gì, chỉ kiên định dẫn nàng dạo quanh thành.
"Tuệ Tuệ..."
"Về nhà..."
"Tuệ Tuệ..."
"Về nhà..."
Biển tụ hội, chúng sinh thành kính, những cụ già cao tuổi, những phụ nhân yếu đuối, những nam tử khỏe mạnh và những đứa bé chập chững , tất cả đều tụ họp giữa đêm để giúp nàng tụ hồn.
Tiếng gọi "Tuệ Tuệ" vang lên, xuyên qua tầng mây, xuyên qua tam giới.
Thần linh xuống chúng sinh, ánh sáng từ những ngọn đèn trong nhân gian tụ , thắp lên từng ngọn đèn vì nàng.
"Điều ... tác dụng ?" Phúc Lộc Tinh Quân hỏi Đế Quân.
"Chỉ thắp một ngọn đèn, mang một tượng thần là thể tụ hồn ? Chẳng quá đơn giản ?"
Thiên Đế lắc đầu.
"Ngươi kỹ xem, đó là đèn ?" Thiên Đế thì thầm, về những đốm sáng lấp lánh trong nhân gian.
Đó là sinh mạng thắp lên vì nàng.
"Nàng yêu thích cõi nhân gian yếu đuối nhất, quả nhiên là lý do." Không ai rằng, tất cả thần linh và những sinh vật mà nàng tạo , đều đang cầu xin sự ưu ái của nàng.
Cầu xin sự ưu ái của Thủy Thần.
Thủy Thần, duy nhất ưu ái nhân gian.
Thần linh mạnh mẽ và sức mạnh vô biên, thể dời núi lấp biển, dời non lấp biển, mưa gió, mạnh mẽ đến .
Ma giới tự do, thể lên trời, thể xuống đất, ràng buộc.
Hai giới Thần và Ma, Thần Sáng Thế ban cho họ sức mạnh vô song. Họ luôn cao cao tại thượng xuống nhân gian.
Những phàm nhân mà họ coi như sâu kiến, Thủy Thần độc nhất sủng ái.
Cõi nhân gian một tiếng chào đời, sinh yếu ớt, chịu nổi gió mưa lớn lên trong sự cẩn trọng. Chỉ một ngón tay là thể dễ dàng nghiền nát sinh mạng yếu ớt.
Cuộc đời của họ kéo dài quá trăm năm, trong trăm năm tránh khỏi sinh lão bệnh tử.
Thủy Thần, chỉ duy nhất yêu nhân gian.
Nàng dạy nhân gian cách gieo hạt, dạy nhân gian cách cày cấy mùa xuân, dạy nhân gian cách dệt vải, săn bắt, dạy nhân gian cách sinh sôi nảy nở.
Nàng ban cho Thần và Ma giới sức mạnh.
Ban cho nhân gian m.á.u thịt của .
Một cuộc đời nhỏ bé và ngắn ngủi của phàm nhân quý giá đến nhường nào, họ sống hết kiếp , thậm chí còn uống canh Mạnh Bà để quên kiếp . Hầu như cơ hội thứ hai.
Mỗi ngày sống của họ đều vô cùng quý giá.
họ...