Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:03:14
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiên Đế chăm chú những ánh sáng đột nhiên bừng lên trong nhân gian.
Phúc Lộc Tinh Quân vuốt bộ râu dài, ánh mắt ngưng trọng về nhân gian.
"Những chiếc đèn lồng của họ điều gì huyền bí ?"
"Ngươi kỹ xem." Vương Mẫu nhẹ thở dài, thần linh cúi đầu, lộ vài phần từ bi.
Các vị Tinh Quân đều chút nghi hoặc, lập tức sử dụng thần lực về nhân gian.
"Kỳ lạ, hiện đang là mùa đông, thời tiết lạnh giá, gió tuyết lớn. Tại đèn lồng của họ bao giờ tắt?" Một vị Tinh Quân kinh ngạc thốt lên.
Rõ ràng những cây cối xung quanh gió thổi xào xạc, ngay cả tà váy cũng đang bay phấp phới nhưng ánh đèn hề lay động chút nào.
"Đèn lồng của họ bấc đèn!"
"Cũng dầu!" Một vị thần linh đột nhiên lên tiếng, lông mày đầy vẻ kinh ngạc.
"Không bấc, dầu thì cháy ?"
Đột nhiên, đều giật .
"Phàm nhân thắp lên ngọn đèn tâm hồn, trong đèn lồng bấc, cũng dầu, mà cháy bằng sinh mệnh của chính !"
"Lấy sinh mệnh dẫn, mỗi tiếng gọi, mỗi đốm sáng đều trả giá bằng sinh mạng."
"Đối với thần linh, một cái búng tay là trăm năm. Một bế quan thể lên đến hàng nghìn năm nhưng đối với phàm nhân, trăm năm là cuộc đời. Phần lớn bọn họ thậm chí chỉ sống năm, sáu mươi tuổi."
"Mỗi phút, mỗi giây, mỗi ngày đối với họ đều vô cùng quý giá."
" chính những sinh mạng nhỏ bé và ngắn ngủi , họ do dự mà thắp lên ngọn đèn tâm hồn." Phúc Lộc Tinh Quân thì thầm.
"Họ ngọn đèn tâm hồn chiêu hồn? Đây là bí mật của Thần giới."
"Phật tông vẫn còn ở nhân gian mà chịu trở về vị trí của ." Thiên Đế về Phật giới.
"Nếu quy vị, liền thoát khỏi tam giới, thể can thiệp chuyện nhân gian nữa. Vị tổ của một giới, chịu sự giám sát của Thiên đạo."
" mãi chịu trở về, thì vẫn là phàm nhân."
Có thể tính toán cho tiểu cô nương .
Mọi im lặng.
Lúc tập trung linh lực mắt, họ thể thấy rõ ràng, từng ngôi trong nhân gian đều đang lấp lánh ánh sáng.
Đó là...
Họ thắp sáng con đường về nhà cho Thủy Thần.
"Tuệ Tuệ... về nhà ."
Mỗi lời gọi đều cháy lên bằng sinh mệnh.
Điều thật sự kinh ngạc.
Các vị thần đều im lặng.
"Các ngươi kìa, đó là gì?" Vương Mẫu về phía xa.
Ngay trung tâm, lấy kinh thành nhân gian trung tâm, đột nhiên một luồng sáng mạnh mẽ xé toạc trời cao.
Ánh sáng mạnh mẽ soi rọi khắp tam giới.
Những tia sáng nhỏ bé từng đợt lan tỏa từ trung tâm.
Những ngôi yếu ớt nhập dòng chảy, ngừng lan tỏa xung quanh. Tiếng gọi càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn đèn tâm hồn sử dụng sinh mệnh vật dẫn thắp sáng cả bầu trời đêm.
Sáng rực như những vì , cả trời đất, cũng là những ngôi .
Những ngôi tỏa sáng vì nàng.
"Các ngươi kìa!" Vương Mẫu giơ tay chỉ.
Chỉ thấy từng tầng lớp ánh sáng, giữa sự bao la của tam giới, xuất hiện một luồng khí tức.
Luồng khí tinh khiết nhưng mang theo vài phần nghịch ngợm, đang lang thang khắp tam giới.
Lúc thì hóa thành gió.
Lúc thì hóa thành mưa.
Lúc thì hóa thành mây.
Lúc thì hóa thành chim, thú, côn trùng, cá.
Lúc thì vui đùa trong núi rừng, trong đất trời, lúc thì đuổi theo những con vật nhỏ lạc đường.
Giống như vật trong tam giới đều biến hóa theo ý nàng.
Nàng ràng buộc bởi bất kỳ điều gì trong đất trời.
Tam giới nàng, nhưng nàng hiện diện ở nơi trong tam giới.
"Về nhà ..."
"Về nhà ..."
Những vì bầu trời hóa thành một sức mạnh dịu dàng nhưng mạnh mẽ, từng chút từng chút bao quanh nàng.
Nàng dường như chút nghi hoặc.
Đưa tay chạm luồng sức mạnh .
Dịu dàng và kiên định.
Các vị thần linh , đồng loạt xuống, từng đợt sức mạnh tinh khiết từ lòng bàn tay toát .
Không đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-381.html.]
Vẫn đủ.
Nàng sinh vì tam giới, cũng c.h.ế.t vì tam giới.
Sau khi chết, nàng hóa thành vạn vật trong tam giới, mất ký ức ban đầu.
Cần trở về trong tượng đất để từng chút từng chút hồi phục ký ức qua.
Lúc nàng giống như một linh hồn nghịch ngợm của đất trời.
"Cô nương ham chơi, đến lúc về nhà ."
Từng luồng sức mạnh dịu dàng bao bọc lấy nàng.
Ánh mắt của Vương Mẫu đột nhiên dừng nơi hạ giới.
"Tử Vi Đại Đế, nữ nhi của ngươi, cũng sẵn lòng đến thế vì nàng." Vương Mẫu lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
Tử Vi Đại Đế về quốc gia Thịnh Nguyên.
Tiểu nữ nhi của , Gia Gia đang trong thời kỳ độ kiếp.
Gia Gia, nữ nhi của cũng là niềm kiêu hãnh của .
Lúc nàng đang mặc long bào, dẫn theo văn võ bá quan thắp đèn, gọi tên Tuệ Tuệ khắp nơi.
Nàng là một thần linh trải qua nhiều kiếp nạn, rõ nhiều bí mật. Ngọn đèn tâm hồn nàng thắp lên dường như cũng khác biệt so với khác.
Người khác chỉ thắp lên một ngọn lửa nhỏ bằng hạt gạo.
Còn ngọn đèn tâm hồn của nàng, mang theo một ngọn lửa cháy rực, xen lẫn chút màu đỏ tia máu.
Nàng cầm đèn, từng tiếng gọi mang theo sự đau đớn.
"Tuệ Tuệ, chúng về nhà thôi." Nàng chỉ mới mười bảy tuổi.
Đang ở độ tuổi thanh xuân tươi .
Mỗi bước , mỗi tiếng gọi, mái tóc của nàng xuất hiện thêm một sợi tóc bạc.
Từng sợi tóc bạc xen lẫn trong mái tóc đen.
Làn da mịn màng từ lúc nào, cũng bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn.
Nàng vẫn tiếp tục cầm đèn, bước vững vàng.
Trước mặt bá quan văn võ, từ tuổi đôi mươi đầy sức sống, nàng dần dần hóa thành một tóc bạc phơ.
"Nữ đế bệ hạ..." Một triều thần đau lòng quỳ xuống, nhưng vẫn thể ngăn bước chân của nàng.
Sức mạnh của nàng như ẩn chứa những vết máu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kết hợp với sức mạnh của vạn bách tính, xông thẳng lên bầu trời đêm.
Phó Cửu Tiêu thắp đèn tâm hồn, giữa vạn bách tính, ánh mắt như xuyên qua màn đêm, về phía nàng– đang tự do bay lượn.
Cơn gió nhẹ thổi qua, tóc bạc bay phấp phới.
Trong đêm khuya, hoàng cung yên ắng.
Hai đứa nhỏ ngủ từ lâu, dường như cảm nhận điều gì đó, đột nhiên thức giấc, bật nức nở.
Ngay cả vị công chúa nhỏ luôn yên lặng, cũng rơi từng giọt nước mắt to tròn.
Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài, đôi tay nhỏ bé mở , hướng về bầu trời đêm lớn.
"Oa oa oa..."
Những sợi chỉ đỏ lấp lánh bao quanh đoàn linh thể một cách dịu dàng.
Từ bốn phương tám hướng, tuổi thọ liên tục biến thành nguồn lực lượng của trời đất, vây lấy nàng.
Linh thể ban đầu chút kháng cự, khiến linh khí của trời đất cũng rung động.
Nàng vội vàng thoát khỏi sự bao vây, với đất trời rộng lớn.
Lúc , nàng dừng trong giây lát.
"Hãy về nhà ..."
"Tiểu gia hoả nghịch ngợm, đến lúc trở về ..."
"Nghe xem, đang gọi ngươi về nhà, tiểu gia hoả lạc đường, đến lúc trở về ."
Tiếng thì thầm dịu dàng bên tai giảm sự kháng cự của linh thể.
Nàng lướt qua trời đất, đến niềm vui, nỗi buồn, chỉ mơ hồ, đến từ , cũng chẳng về .
Nàng nhớ quá khứ của , cũng tương lai của .
Nàng chỉ nhớ rằng bảo vệ trời đất, sinh để bảo vệ.
Vì trời đất mà hiến tế, điều đáng buồn là dâng hiến thứ, mà là thần hồn của nàng đời đời kiếp kiếp c.h.ế.t diệt, sống để phục vụ mảnh đất .
Đó là sứ mệnh duy nhất mà nàng nhớ khi sinh .
Giờ đây, lê dân đang gọi nàng tỉnh .
Những sợi chỉ đỏ như thể sống dậy, sợi biến thành ánh sáng đỏ, nhẹ nhàng hòa nhập nàng.
Nàng thuần khiết như tờ giấy trắng, đột nhiên thấy ký ức trong ánh sáng đỏ .
Một bóng dáng nhỏ bé, ba tuổi, mặt mày như tranh vẽ nhưng rõ nét mặt.
Gia hoả nhỏ bé kiên cường tường thành, phía là bá tánh đang ngước nàng.
Băng tuyết phủ kín, bão tuyết phong tỏa thành, quân địch đang vây quanh, bóng dáng nhỏ bé đối mặt với kẻ thù, để ấn tượng sâu sắc trong lòng .
Một tia sáng đỏ khác đột ngột hiện , từng ký ức từng ký ức nhẹ nhàng mà kiên định tiến gần đến nàng.
"Nàng..." Nàng rõ khuôn mặt trong ký ức, nhưng cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.
Trong đêm tối, tiếng của trẻ sơ sinh vang lên xuyên qua rào cản, chạm đến tai nàng.