Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 384
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:03:21
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Phó Cửu Tiêu Vạn Triều Điện, bên ngoài cổng điện, các bá quan Bắc Thịnh đang quỳ.
Điều chấn động trong lòng.
Chỉ đế vương băng hà, đủ loại quan mới hành xử như .
Cung nhân cửa điện, mắt đỏ ngầu, hành lễ với Phó Cửu Tiêu."Bệ hạ tiếp ai, để thái y giữ mạng nàng, chỉ chờ ngài." Nữ đế hiện giờ ở trong tình trạng nguy kịch.
Cửa lớn nặng nề kêu kẽo kẹt, cung nhân đẩy cửa .
Bên trong chút tử khí, long sàng màu vàng, một thiếu niên nho nhỏ đang quỳ.
Thiếu niên mặc xiêm y của trữ quân.
"Gặp qua Cửu Tiêu bệ hạ." Thiếu niên trông mười tuổi, nhưng hành động chừng mực, quá kiêu ngạo cũng quá thấp hèn, khiến xem trọng liếc một cái.
"Đây là đứa nhỏ Nữ đế chọn từ tông tộc, nhận ấu ." Cung nhân thì thầm.
Cha đứa nhỏ đều c.h.ế.t vì tranh giành vương vị.
Với tuổi đời còn nhỏ thấy sự lạnh nhạt của nhân gian, năm đó nữ đế thương xót nuôi dưỡng khi mới ba tuổi ở bên .
Tiểu thiếu niên rõ ân nghĩa, bất cứ điều gì nữ đế yêu cầu học, đều chăm chỉ.
Ba ngày đó, nữ đế lặp thành trữ quân.
Giờ gầy gò quỳ giường của nữ đế, đôi mắt sưng húp thể mở, mặt còn đọng nước mắt.
Phó Cửu Tiêu giường, môi mím chặt, hô hấp ngừng .
Mắt cung nhân ửng đỏ : "Nữ đế bệ hạ mỗi ngày thắp đèn tâm hồn, giờ đây là dầu hết, đèn tắt." Nói xong thì quỳ xuống đất.
Phó Cửu Tiêu giường, cơ thể lung lay.
"Ngươi như , để nàng yên tâm ? Nàng là luyến tiếc ngươi nhất." Phó Cửu Tiêu , giọng khàn khàn.
Mười bảy tuổi, độ tuổi nhất của nữ tử.
Gia Gia ngoại hình xinh , năm đó cũng vì thế mà bán.
Đôi mắt sáng và nụ rạng rỡ, đôi mày và khuôn mặt như tranh vẽ, nàng là nữ đế, cũng là một nữ tử xinh .
Những sợi tóc đen mà nàng yêu thích, từng sợi đều chăm sóc mượt mà.
Làn da mịn màng của thiếu nữ giờ đây còn nữa.
Nằm giường, nàng giống như một phụ nhân tuổi xế chiều với làn da nhăn nheo.
Cơ thể đầy kim châm, các thái y đang cố gắng giữ mạng sống.
Trông lão thái thái, ai cũng thể ngờ rằng nàng mới mười bảy tuổi.
"Nàng luyến tiếc , đưa cùng?" Gia Gia với giọng khàn khàn, khác gì một lão nhân gần đất xa trời.
"Ta c.h.ế.t khi năm tuổi. Nàng cứu , là Gia Gia trong mắt, trong lòng chỉ nàng."
"Sao nàng đưa cùng?"
"Tại nàng tàn nhẫn như ? Bỏ , để đối diện với thiên hạ nàng?" Nước mắt rơi mái tóc bạc, trông càng thêm đáng thương.
"Ta tham luyến nhân gian, cũng tham luyến quyền lực, chỉ tham luyến từng khoảnh khắc bên nàng. Tại đưa cùng?"
"Nàng trở thành một Hoàng đế , cố gắng một đế vương chăm lo cùng yêu dân. đối với , bằng một tiểu tì bên cạnh nàng."
"Giờ thì... Gia Gia thể theo nàng ."
Gia Gia khẽ, thiếu niên quỳ bên cạnh nhẹ nhàng nức nở.
"Ta dạy ngươi bảy năm, tuy ngươi tuổi còn nhỏ nhưng đủ để gánh vác Bắc Thịnh. Ta yên tâm giao Bắc Thịnh cho ngươi." Gia Gia khó khăn vươn tay vỗ về vai thiếu niên, run rẩy mạnh hơn, tiếng nén trong điện vang lên.
"Không ngài, sợ hãi." Thiếu niên .
"Ta Hoàng đế, ngài ?"
Gia Gia mỉm , chút sợ hãi cái chết.
" đó là chủ tử mà ngày ngày mong theo." Gia Gia thì thầm.
"Từ khi nàng cứu , chính vì nàng mà động lực sống tiếp."
"Làm thể vội vã đến với nàng?"
Đối với Gia Gia, nàng chết.
Cuối cùng nàng thể ôm lấy tiểu chủ tử của .
Hiện giờ Gia Gia đến lúc hấp hối, từng cử động đều khó khăn.
Nàng cầm bức tượng nhỏ, khóe miệng nở nụ , đặt bức tượng lên n.g.ự.c .
"Phó Cửu Tiêu, ngươi ngu ngốc, ngươi cũng ngu ?" Gia Gia ho khan hai tiếng, cung nhân vội vàng tiến lên giúp nàng dễ thở.
"Ngươi và nàng cùng sinh, nàng sinh là Thần Sáng Thế."
"Ngươi thua kém nàng nhưng ngươi nguyện ý lui về phía , cái bóng của nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-384.html.]
Tạo hoá tạo để cân bằng âm dương, cân bằng tam giới.
, chỉ một yêu đương mù quáng.
Bỏ qua cả tam giới, bỏ qua quyền lực tối cao, chỉ lẩn trốn lưng nàng, âm thầm yêu nàng.
Hắn ngu ngốc ?
Cũng ngốc như .
Ngốc nghếch nhất thiên hạ.
Phó Cửu Tiêu im lặng.
Gia Gia chăm chú bức tượng nhỏ: "Khi , ngươi hãy mang tàn hồn của nàng . Có lẽ, sắp tụ thần hồn ."
Phó Cửu Tiêu khó khăn gật đầu.
"Ta táng ở Bắc Thịnh, trở bên nàng."
"Khi , hãy chôn ... ở Tuệ Mãn Thành. Ở đó nỗi đau... nhưng cũng ..."
"Những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời ." Gia Gia , giọng càng lúc càng yếu ớt, dường như nhớ hình ảnh khi còn nhỏ theo Tuệ Tuệ.
"Tuệ Tuệ, là ngươi đến đón ? Ta ... nhớ ngươi." Gia Gia mỉm , ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bức tượng trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, Phó Cửu Tiêu lấy bức tượng đất, cho tàn hồn trong đó.
Tàn hồn đặc và mạnh mẽ hơn chút.
Khi trong bức tượng đất, tàn hồn tụ , bức tượng phát ánh sáng trắng.
Một hình bóng trong suốt hiện lên bên giường.
Nữ đế mở mắt, dường như gì nhưng thể thốt lời nào.
Hình bóng trong suốt nhẹ nhàng cúi xuống, dường như ôm nàng một chút.
Nụ môi nữ đế rạng rỡ, ánh mắt đầy hạnh phúc.
Rõ ràng là lão nhân tuổi xế chiều, nhưng nụ của nàng vẫn tươi sáng như thiếu nữ.
Nụ khuôn mặt tràn đầy sự hài lòng và hạnh phúc.
Cuối cùng, nàng ôm chủ tử của .
"Hoàng thượng..." Thiếu niên quỳ bên giường khẽ gọi.
Cung nhân run rẩy tiến lên, mắt đầy nước mắt, một lúc lâu...
Cung nhân dậy, lớn tiếng : "Bệ hạ..."
"Băng hà."
Các văn võ bá quan quỳ ngoài cửa cung, tiếng thương truyền tới.
Phó Cửu Tiêu hít một nhẹ, khóe mắt đỏ lên, dám phiền thần hồn của Tuệ Tuệ.
Hồn phách về phía một nữa, biến mất mắt, trở trong bức tượng đất.
Phó Cửu Tiêu run rẩy ôm bức tượng đất.
Nữ đế Bắc Thịnh chỉ mới mười bảy tuổi băng hà, cả quốc gia đau thương.
Phó Cửu Tiêu nụ mãn nguyện và nhẹ nhõm khuôn mặt của Gia Gia, lòng cảm thấy đắng cay.
Phó Cửu Tiêu tạm thời ở Bắc Thịnh.
Dù tân hoàng mới chỉ mười tuổi nhưng do Gia Gia trực tiếp dạy dỗ và sự trợ giúp của hoàng đế Đại Việt, việc kế vị diễn suôn sẻ mà sự cố nào.
Sau khi Gia Gia qua đời, thi hài của nàng đặt tại hoàng lăng Bắc Thịnh.
Ban đầu các triều thần nàng thiêu nhưng vì tân hoàng cứng rắn, các quan cũng chống đối nữ đế, đành đồng ý.
Ngày thiêu xác, tân hoàng quỳ suốt một ngày một đêm.
Ngày hôm mới vẻ mặt tiều tụy, trao cho Phó Cửu Tiêu hũ đựng tro cốt.
"Nàng là nữ đế Bắc Thịnh nhưng xem Tuệ mãn thành là cố hương tâm đắc. Ta cũng xem thử cố hương mà nàng lưu luyến, rốt cuộc hình dáng thế nào? Ngay cả ngôi vị cao nhất cũng giữ nổi nàng." Tân hoàng nhẹ nhàng vuốt ve hộp tro cốt và đưa cho Phó Cửu Tiêu.
Mọi đều , nàng đến nữ đế như là thực hiện một nhiệm vụ.
Nàng nhớ Đại Việt, nhớ cố hương.
Là Bắc Thịnh trói buộc nàng.
Sống thể về nhà, c.h.ế.t , ít nhất cũng để nàng trở về.
Tân hoàng hiểu, các bá quan hiểu, và bá tánh Bắc Thịnh cũng hiểu.
Phó Cửu Tiêu ôm hộp tro cốt của Gia Gia, ngày rời Bắc Thịnh, dọc hai bên đường đầy ắp quỳ lạy. Mọi đều tiễn đưa đức tin của họ, tiễn đưa vị thần bảo vệ của họ.
Gia Gia tại vị nữ đế mười hai năm, trong thời gian mười hai năm đó Bắc Thịnh ngày càng thịnh vượng, nhà đều đủ lương thực.
Nàng sống tự do, nhưng c.h.ế.t cũng để nàng chủ chính .
Phó Cửu Tiêu tự đưa nàng về Tuệ mãn thành.