Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 386

Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:37:43
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Cửu Tiêu điện cảm thấy mùi hôi của lợn.

"Cha của thật lôi thôi, bao lâu tắm?"

"Trên hôi như , ngủ ở đây? Cũng ngủ ." Tiểu công chúa lẩm bẩm.

Tiểu Thái tử vỗ trán: "Ngủ Long sàng, Long sàng là lớn nhất."

Mới cửa, thấy cuộc trò chuyện của hai nhi nữ đầy lòng hiếu thảo.

"Lôi đầu lợn ngoài." Phó Cửu Tiêu suýt mùi hôi khủng khiếp c.h.ế.t ngạt.

"Đừng động tới cha !!"

"Các ngươi ?" Hai đứa nhỏ lập tức nhảy lên, giọng điệu ngây thơ đầy khiếu nại.

"Ôi, hai vị điện hạ, bệ hạ đang đùa với các ngài thôi. Lợn thể sinh ?"

"Các ngài xem đẽ thế nào, giống hệt bệ hạ ?"

Vương công công nhanh chóng dỗ dành hai vị tiểu chủ tử.

"Các ngài đừng nữa, nhà bếp chuẩn món ăn mà các ngài thích nhất. Đang chờ các ngài đó."

"Thời tiết lạnh, nếu nguội thì ngon ."

"Nghe hôm nay còn thịt nướng, nướng bên ngoài giòn, bên trong mềm, ngon."

Tiểu Thái tử hít hít mũi: "Hay là chúng ăn tìm cha?"

Nói xong liếc Phó Cửu Tiêu, lén trốn lưng tiểu công chúa.

Phó Cửu Tiêu tức giận đến trợn trắng mắt.

Hắn xem như hiểu rõ.

Nhi tử khờ khạo của , tin lời của nữ nhi thông minh tinh ranh đang trêu chọc .

Phó Cửu Tiêu đưa tay nắm tay các con, nhưng hai đứa đều lảng tránh.

Tiểu công chúa một đoạn đầu , nháy mắt với , lè lưỡi mặt quỷ.

Phó Cửu Tiêu cũng tức giận, trong cuộc đời hai năm ngắn ngủi của chúng, vắng mặt. Dù các con hiểu rõ trong lòng nhưng sự thiết thể giả tạo .

Hắn đủ thời gian.

"Vương công công, báo tên món ăn." Tiểu Thái tử nghiêm chỉnh bàn, dáng vẻ nghiêm túc.

Đôi mắt sáng ngời, món ăn bàn hiện lên vẻ vui mừng.

Tuổi còn nhỏ, thường ngày đều ăn món thanh đạm.

Hôm nay Hoàng đế trở về cung, mới món ăn đậm đà.

Vương công công kịp mở miệng, thấy tiểu công chúa vui vẻ : "Thịt kho tàu nhị đại gia, hầm tam cữu, nướng tiểu cô cô..." Thịt giò kho tàu, canh xương lợn hải sản, thịt nướng...

Tiểu Thái tử kinh ngạc mở to mắt, đột ngột trượt khỏi ghế.

"Ôi..."

Khóc to.

"Hu hu hu... Các ngươi, các ngươi đều là kẻ , cả nhà... đều... đều chín hết !!" Tiểu Thái tử tố cáo.

"Nhị đại gia ăn ngon ?"

"Canh tam cữu cũng tệ chứ?"

Tiểu Thái tử ghế, đôi chân nhỏ chạm đất.

Lúc , má tròn trịa của còn vương nước mắt nhưng miệng thì ăn món thịt nhị đại gia thơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi tiểu công chúa nhắc đến nhị đại gia, nước mắt rơi xuống.

Phó Cửu Tiêu mắt nhấp nháy: "Ngôn Ngôn, đừng dọa ca ca. Cẩn thận thì ca ca ăn nổi ..." Nhìn nhi tử đang ăn uống ngon lành, dối một câu trái lương tâm.

Tiểu nữ oa với ánh mắt vô tội, giọng ngây thơ trả lời: "Phụ hoàng, chính ngài đầu tiên thấy chính là cha chúng mà."

"Vậy thì đó nhị đại gia của thì là ai?" Tiểu cô nương chuyện còn rõ ràng, buồn .

Phó Cửu Tiêu bất lực thở dài.

"Chuyện của phụ hoàng. Tiểu Ngôn Ngôn thể tha thứ cho phụ hoàng ?"

Tiểu công chúa gì.

Phó Cửu Tiêu vẫy tay, bảo dọn dẹp bàn tiệc.

Con trẻ mới hai tuổi, món ăn béo ngậy dễ đầy bụng.

Tiểu Thái tử chằm chằm bàn tiệc dọn dẹp, tiểu công chúa thì nhảy xuống ghế nhận khăn tay từ tay cung nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-386.html.]

Khăn tay còn nóng hổi, nàng cao bằng ghế, nhón chân gọi ca ca đưa tay .

Mười ngón tay lau sạch sẽ.

Ánh mắt Phó Cửu Tiêu trở nên sâu thẳm, trong lòng cảm thấy đau đớn.

"Ca ca, chúng đến tẩm cung của mẫu hậu nha." Nói xong, tiểu công chúa liếc Phó Cửu Tiêu nắm tay ca ca về phía tẩm điện bên cạnh.

Hai đứa nhỏ chiều cao giống , loạng choạng như những chú chim cánh cụt nhỏ.

Phó Cửu Tiêu theo phía .

Chưa cửa điện, thấy tiểu nữ nhi đóng cửa, chỉ để hở một khe nhỏ khi thấy .

Nhìn nàng dỗ ca ca đang ngủ gà ngủ gật lên giường, thấy nàng vất vả kéo một cái ghế nhỏ, lên ghế...

Lấy một mảnh tã lót rách tung toé.

Đó là do cô Tuệ Tuệ tự tay .

Nhị hoàng tử ôm lấy tã lót mới ngủ .

Phó Cửu Tiêu bên ngoài cửa, lặng lẽ nhóc tì tay ngắn chân ngắn cố gắng dỗ ca ca.

Toàn vẫn còn mùi sữa, nhưng giờ đây vẻ như lớn.

Vương công công xót xa: "Thực , cũng thể trách ưu ái cặp em ."

"Tiểu công chúa sinh thông minh, dường như... từ khi mới sinh trí nhớ, ngay cả khi còn trong tã lót."

"Nàng bao giờ tìm cha , cũng bao giờ hỏi về Hoàng hậu nương nương."

"Còn tiểu Thái tử..." Vương công công thở dài.

"Lúc hiểu ý nghĩa của cha , mỗi ngày bà ngoại, nhà họ Ngôn, nhiều bên cạnh, cũng khá vui vẻ. từ khi một tuổi, thấy những đứa nhỏ khác cha chăm sóc, suốt đêm khi trở về. Cổ họng đến khản đặc, trong giấc mơ còn gọi tìm cha ."

"Sau một tuổi, rõ ràng kháng cự cung nhân. Không chịu uống sữa, chịu để cung nhân chăm sóc, Lâm lão phu nhân cung nhiều , cũng dỗ ."

"Là tiểu công chúa lảo đảo đến bên , run rẩy đưa bình sữa của cho , học cách lau tay cho , học cách dỗ ngủ mới vượt qua thời gian đó."

Nhắc đến đây thật đáng thương, lúc đó tiểu công chúa còn rõ, còn hát dỗ ca ca.

Thường xuyên dỗ ca ca đến nỗi bản mệt mỏi đến nâng nổi đầu.

"Có lẽ chỉ ruột do một đẻ mới thể cho cảm giác an ."

"Lúc bệ hạ trở về, hai dựa để sống qua ngày. Đừng họ thường xuyên cãi , thực họ thể tách rời ." Mọi cũng tránh khỏi việc thiên vị họ.

Mắt của Phó Cửu Tiêu đỏ, bên ngoài dám quấy rầy.

" nàng, vẫn chỉ là một đứa nhỏ hai tuổi."

"Tóm là do thể bảo vệ Tuệ Tuệ, ngay cả đứa nhỏ của nàng để cũng chăm sóc ." Phó Cửu Tiêu gần như sự tự trách trong mắt choáng ngợp.

Vương công công vội vàng khuyên: "Bệ hạ, nhưng ngài thành công mang về hy vọng của nương nương. Tương lai ngọt ngào, hai vị điện hạ chắc chắn sẽ tha thứ cho nỗi khổ của ngài."

Phó Cửu Tiêu cũng hiểu rằng việc tụ hồn của Tuệ Tuệ thể chậm trễ, nếu cơ hội nữa, cũng sẽ chọn việc tụ hồn.

Tuệ Tuệ liên tục hiến tế.

Chờ đợi nổi nữa.

Khi tiểu Tri Ngôn ngoài, Phó Cửu Tiêu lập tức ôm lấy nàng.

Tiểu cô nương vội vàng ôm chặt lấy cổ phụ hoàng.

Cục bột nhỏ mới hai tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn và nhẹ cân, Phó Cửu Tiêu gần như thể dùng một tay ôm nàng lên.

"Phụ hoàng tổn thương các ngươi."

Cơ thể nhỏ bé vai , mặt giấu trong cổ , lời nào.

Chỉ thể cảm nhận thở nhẹ nhàng.

Đột nhiên, Phó Cửu Tiêu cảm thấy cổ chút ẩm ướt.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi cổ .

Phó Cửu Tiêu ngây .

Tiểu cô nương thì thầm bên tai , cẩn thận hỏi: "Phụ hoàng đừng c.h.ế.t ?"

"Ngươi đừng chết."

Đôi mắt Phó Cửu Tiêu run lên.

Hắn từng vài gần chết.

Lần đầu tiên là khi Tuệ Tuệ rời , thể chấp nhận sự thật.

Lần tiếp theo là đêm tụ hồn thất bại.

Hóa , hài tử của vẫn luôn .

Loading...