Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 388
Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:37:47
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai đứa nhỏ ngay lập tức tụ .
"Như một cái hũ."
Tiểu Công chúa nghiêm túc .
"Cái là chữ nữ, cái là chữ nhi..."
"Nữ nhi..." Nàng nhận những chữ còn .
Dù thông minh nhưng nàng chỉ hai tuổi vẫn chữ.
Hai lấy vò rượu Nữ nhi hồng nhưng di chuyển nổi.
Quanh quẩn xung quanh hũ, mất một lúc lâu mới mở nắp, một mùi rượu nồng nặc bay .
"Thơm quá thơm quá..." Hai mắt sáng lấp lánh, hít một sâu.
Hít càng nhiều, mặt càng đỏ.
"Có chút chóng mặt..."
"Ta cũng cảm thấy chóng mặt." Hai đứa nhỏ say rượu, loạng choạng.
Tiểu Ngôn Ngôn gục xuống gốc cây đa, ngủ say.
"Ta, ... cái , cái là một cái bình đựng nước tiểu! , là cái bình đựng nước tiểu!" Tiểu Thái tử say rượu chỉ bình rượu.
Hắn tè bình rượu.
Lại run rẩy đậy nắp .
Chậm chạp phủ đất lên .
Hai đứa tay trong tay ngủ gốc cây lớn.
Tinh linh cây đa tự động gió, dùng nhánh cây cuốn hai đứa nhỏ , đưa trở về tẩm cung.
Tại một góc rẽ.
"Đi, đào rượu Nữ Nhi Hồng của bệ hạ ."
"Nữ Nhi Hồng vài năm , là do bệ hạ chôn cách đây mười năm. Chỉ lấy một ít khi thành , còn sót một vò."
"Vò rượu để lâu thì hương vị càng đậm đà. Nhìn xem, mở ngửi thấy mùi rượu ."
Chẳng bao lâu.
Cung nhân ôm vò rượu, dâng lên bệ hạ tôn kính.
"Rượu để lâu năm, càng để lâu càng thơm."
"Chưa mở nắp ngửi thấy mùi hương đậm đà, tính , mười mấy năm ."
Vương công công rót một ly cho bệ hạ.
"Ôi, màu sắc còn đậm hơn vài năm ." Vương công công một cái .
Ngày xưa khi đế hậu đại hôn, màu sắc của rượu còn nhạt một chút.
"Màu sắc vàng óng, hương vị đậm đà."
Vương công công xong liền đưa hũ rượu cho bệ hạ.
Phó Cửu Tiêu vẫy tay: "Trẫm tự ."
Vương công công lùi phía .
"Trẫm một ở đây một lúc."
Vương công công khẽ gật đầu, lui và mang đến cho bệ hạ một chiếc áo choàng lớn khi rời khỏi đại điện.
Phó Cửu Tiêu ôm vò rượu, cầm ly rượu, tiến về phía điện tế.
Ở Tuệ Tuệ, ở đó .
Mỗi ngày, đều co ro đệm ở điện thờ, ở bên cạnh thê tử .
Hiện giờ bên ngoài điện tế, con nhỏ bé bằng đất động đậy nhẹ nhàng.
"Tuệ Tuệ, thử chút rượu Nữ Nhi Hồng từ ngày đại hôn của chúng ?"
Phó Cửu Tiêu dọn một cái bàn nhỏ, đặt giữa hai cái đệm bồ đoàn, còn thức ăn từ Ngự Thiện Phòng, là những món Tuệ Tuệ thích nhất.
"Tuệ Tuệ, ngươi thử ?"
Gà nướng thơm phức, bên trong bụng gà dùng nhiều loại thảo dược, hòa quyện với hương gà, cực kỳ hấp dẫn.
Tượng đất nhỏ dường như vươn tay , động đậy nhẹ nhàng.
Phó Cửu Tiêu giả vờ thấy, lấy hai ly rượu, mỗi ly rót một nửa.
Gà nướng mềm, chỉ cần xé nhẹ là rơi cả cái chân gà.
Nước sốt b.ắ.n , dường như thấy tiếng nuốt nước bọt.
Tuệ Tuệ của , vẫn đáng yêu như ngày nào.
Hắn lén liếc , thấy tượng đất nhỏ gian gian lén lau khóe miệng, khoé miệng của tượng đất vết nước đáng nghi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thực sự thử ? Món Phật nhảy tường hầm ba ngày ba đêm."
"Gà ăn mày miệng là tan. Này nước sốt thơm ngon, lạ gì năm đó ngươi thích...".
"Và cả vò rượu ..." Phó Cửu Tiêu cố gắng thuyết phục một lúc lâu, cuối cùng thấy con nhỏ bằng đất tỏa một chút linh khí.
Linh khí rơi xuống, hóa thành một tiểu cô nương tuổi trẻ.
Thân hình tiểu cô nương trong suốt, hiện vẫn là linh thể tinh túy nhất trong thiên địa, phục hồi ký ức nguyên bản, chỉ theo bản năng đây.
Nàng nghiêng đầu Phó Cửu Tiêu.
Nàng cảm thấy lạ lẫm thể diễn tả bằng lời một cảm giác quen thuộc.
Hắn luôn nàng bằng ánh mắt đầy đau buồn, luôn lải nhải nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-388.html.]
Hắn luôn đặt tượng đất n.g.ự.c , tim đập.
Hắn luôn ôm nàng và rơi nước mắt trong vô đêm, nỗi buồn gần như nhấn chìm nàng.
Nàng từng cảnh giác một chút, nhưng dần dần thả lỏng.
Nhìn thức ăn bàn, dù là món quý giá gì nhưng đối với nàng sức hấp dẫn to lớn.
Ngoại trừ Nữ đế băng hà đó, đây là đầu tiên nàng hiện mặt Phó Cửu Tiêu.
Phó Cửu Tiêu hồi hộp mong đợi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của , lo sẽ Tuệ Tuệ sợ hãi.
Nàng bước về phía Phó Cửu Tiêu một bước.
Đột nhiên...
Âm thanh của chuông từ ngoài cửa cung vang lên.
"Đây là tiếng chuông báo giờ của kinh thành. Mỗi ngày giờ ngọ, sẽ ba tiếng chuông báo giờ." Phó Cửu Tiêu khẽ giải thích.
Ánh mắt Tuệ Tuệ thì trở nên mơ hồ.
Bước chân dừng , đột nhiên nàng ý định bước ngoài.
"Ta dường như... quên điều gì đó." Nàng lẩm bẩm.
"Quên điều gì?" Nàng gõ nhẹ đầu .
Sau khi tụ linh, nàng thể thoát khỏi sự gò bó của thiên địa.
việc cứu thế, trở thành bản năng khắc sâu trong xương tủy.
"Cứu thế, cứu thiên hạ..."
"Cứu thế, cứu thiên hạ..." Nàng lẩm bẩm, đó đột ngột ngẩng đầu, giọng ngày càng to, vẻ mặt chút hoảng loạn.
"Ta cứu thế, cứu thiên hạ, cứu thế, cứu thiên hạ..."
Nàng cố gắng lao khỏi điện tế.
Trong điện cấm chế của Phật tông lưu lai, còn tượng đất ngăn cách thiên địa, nàng tạm thời thể ngoài. Nàng đầu , thần sắc hiếm thấy hoảng hốt, còn lộ chút cầu khẩn.
"Ta cứu thế! Ta hiến tế!" Nàng nhỏ.
Phó Cửu Tiêu cảm thấy đau đớn như d.a.o cắt, nếu linh hồn tụ , nàng trải qua bao nhiêu luân hồi mệt mỏi và đau đớn?
Dù ảnh hưởng của thiên địa cắt đứt, nhưng việc hiến tế quá nhiều khắc sâu xương tủy của nàng.
Mắt Phó Cửu Tiêu đỏ ngầu: "Tuệ Tuệ... Tuệ Tuệ, cần hiến tế, cần cứu thế, thứ qua ."
Hắn nắm tay Tuệ Tuệ, nhưng tay xuyên qua thể nàng.
Tuệ Tuệ là linh thể thành hình, thể chạm nàng.
Phó Cửu Tiêu run rẩy vì đau đớn, nhưng dám phiền nàng.
Hắn tạm thời gỡ bỏ cấm chế, dẫn Tuệ Tuệ khỏi cung, bay lên trung.
Linh hồn còn trong tượng đất, thể rời khỏi tượng.
Phó Cửu Tiêu dẫn nàng mây, khẽ: "Tuệ Tuệ, thể một cái ?"
Tuệ Tuệ dám, nàng che mắt , nàng dám.
"Non sông phá vỡ, quốc gia suy sụp... bá tánh lầm than..." Nàng đau buồn , dường như nàng đang rơi ký ức kinh hoàng, thậm chí dám cúi đầu chúng sinh.
Phó Cửu Tiêu nén nỗi đau đớn : "Ngươi hãy , ngàn vạn đèn sáng, tiếng vang vọng, thứ qua ."
Nàng vẫn dám mở mắt, Phó Cửu Tiêu liền mô tả từng chút cho nàng.
Nàng dường như chút động lòng, .
Chỉ dám lén lút mở một chút khe hở giữa các ngón tay, xuống một cách dễ thương đáng thương.
Ánh đèn như một con rồng dài chiếu sáng cả nhân gian.
Nàng ngây một lúc.
"Quốc gia yên , non sông còn nguyên, bá tánh an lạc, tất cả đều nhờ Tuệ Tuệ."
"Mỗi ngọn đèn ở đây, đều tồn tại vì ngươi."
"Tuệ Tuệ, cần cứu thế nữa, thể dừng . Không cần cứu thế nữa." Từng chữ Phó Cửu Tiêu đều như rỉ máu, Tuệ Tuệ của quá đau đớn.
Hắn vô ngăn cản Tuệ Tuệ, nhưng nào cũng bất lực nàng hiến tế chút do dự, gần như phát điên.
Tuệ Tuệ ngẩn ngơ xuống trần gian.
" sinh để cứu thế, nếu cần cứu thế nữa, thì ý nghĩa của là gì?" Nàng lộ vẻ mơ hồ, thậm chí cảm thấy chút sợ hãi.
Nàng về phía Phó Cửu Tiêu.
"Tàn hồn của đến từ ba giới khác , mỗi một mảnh tản hồn đều sự hiện diện của ngươi. Vậy nên..."
"Có sống vì ngươi ?"
Phó Cửu Tiêu nàng thật sâu, từ từ lắc đầu.
"Tuệ Tuệ, ngươi sống vì chính ."
"Ta yêu ngươi nhiều, nhưng càng ngươi yêu chính ngươi hơn."
Hắn từ từ đưa tay , nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng từ cách xa.
"Không vì thế gian, vì con cái, vì bất kỳ ai, mà là sống một cho chính ngươi."
Đôi mắt nàng sáng rực và lấp lánh.
Đây là đầu tiên với nàng, rằng nàng sống vì chính .
"Còn ngươi thì ? Tại ngươi sống vì chính ?" Nàng nhẹ nhàng hỏi Phó Cửu Tiêu.
Phó Cửu Tiêu nhẹ.
Hắn chăm chú Tuệ Tuệ, ánh mắt như dải ngân hà đang chảy.
Trong ánh mắt , chỉ một nàng: "Ngươi là mạng sống của ."