Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:37:50
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trước đây như thế nào?" Nàng tấm đệm, đôi mày xinh xắn, giống như một tiểu cô nương.

"Ngây thơ, nhân hậu, đáng yêu, là một nữ tử yếu đuối tay trói gà chặt." Phó Cửu Tiêu đánh giá nghiêm túc.

" ngươi , khi ba tuổi thể chống kẻ thù?"

"Họ đáng so với một con gà." Phó Cửu Tiêu trả lời với vẻ khinh bỉ.

"Ngươi năm tuổi thể đánh hoàng tử sức mạnh thiên bẩm?"

"Có thể là do quá yếu đuối." Phó Cửu Tiêu mỉm dịu dàng.

Tuệ Tuệ "ồ" một tiếng.

Nàng hiểu.

Trên trần gian, điều gọi là "lọc hình".

Vị Hoàng đế tóc bạc , qua "lọc hình".

"Ngươi ... chúng con cái?" Tuệ Tuệ ngừng một chút, cẩn thận hỏi.

Phó Cửu Tiêu nở một nụ : "Ừ, một đôi long phượng thai. Hiện giờ hai đứa hai tuổi..."

"Nữ hài giống ngươi, khuôn mặt tròn trĩnh và đáng yêu, nghịch ngợm. Nam hài giống , thông minh! Sáng suốt!" Phó Cửu Tiêu gật gật đầu.

Hắn khoác đến mức tự đỏ mặt.

"Bọn họ tính cách như thế nào? Có thích ?" Nàng xuống chính , chỉ là một linh hồn, vẫn thể hiện hình thể.

"Họ tự hào về ngươi." Phó Cửu Tiêu khẳng định.

Khi hai đứa nhỏ miễn khỏi cung, bá tánh bên ngoài đều là dùng sự đối đãi mười hai phần.

So với Hoàng đế , còn chân thành hơn nhiều.

"Về tính cách ?" Phó Cửu Tiêu trầm ngâm một lát.

"Hoàn thuần khiết và nhân hậu, chu đáo và ngoan ngoãn. Hơn nữa, họ hiếu thảo..." Phó Cửu Tiêu đưa ly rượu cho Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ nhận lấy ly rượu, trong lòng đang hình dung về hình ảnh của hai đứa nhỏ.

Ly rượu đưa lên môi.

Rầm một tiếng.

Cửa chính của điện tế mở bởi Vương Công Công.

"Bệ hạ thể uống, thể uống !"

"Tiểu Thái tử và tiểu công chúa mở vò rượu, mở niêm phong, trong rượu còn nước tiểu đồng tử của tiểu Thái tử!"

Âm thanh dứt.

Rắc một tiếng.

Phó Cửu Tiêu giật , một ngụm rượu trong lúc hoảng hốt nuốt xuống.

"Phụt..." Đối diện, đấng sáng thế lạnh lùng ngừng.

Phó Cửu Tiêu đỏ mặt.

Mới khoe khoang xong, đầu tát mặt.

Vương Công Công thấy giọng , sững sờ, đôi mắt đỏ hoe, đó là giọng của nương nương.

Tuệ Tuệ biến thành làn khói xanh, trở trong tượng đất.

Đùi gà bàn biến mất.

Phó Cửu Tiêu nhẹ nhõm thở , dỗ nhiều một chút nào, một chút nước tiểu cho nàng tươi.

Thật xứng đáng.

Vương Công Công gì đó nhưng Phó Cửu Tiêu khẽ lắc đầu, ông đỏ mắt lui xuống.

Ra cửa cung, ông mới bịt miệng ở một góc .

"Trở về , trở về ... Nương nương, cuối cùng ngài trở về." Vương Công Công nén , dám kinh động đến nương nương.

Bệ hạ cuối cùng đưa nương nương về.

Lúc , Phó Cửu Tiêu...

"Còn hai đứa nhãi ranh ?"

Vương Công Công lau nước mắt: "Bệ hạ, hai vị điện hạ còn nhỏ tuổi, chữ, nơi giấu rượu. Bọn họ cố ý ."

Phó Cửu Tiêu liếc ông một cái về phía phòng của hai đứa nhỏ.

Vừa đến cửa, thấy bên ngoài một đám thị vệ chờ.

"Có chuyện gì ?" Vương Công Công tiến lên hỏi.

"Hai vị tiểu chủ vẻ như... say."

"Hai vị tỷ tỷ Đào Nhuỵ và Đào Lục bảo chúng ngoài ."

"Các ngươi ngoài điện chờ, nếu lệnh triệu hồi, trong." Vương Công Công huyết thống của Hoàng thượng và Hoàng hậu thường, nên để ngoài chờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-389.html.]

Chưa đến trong, thấy hai đứa nhỏ đang reo lên cạn ly!

Nhìn thấy mặt Phó Cửu Tiêu tối sầm, Vương Công Công mới : "Họ uống rượu, chỉ là hít rượu mạnh từ rượu lâu năm, nên say."

Nghe tiếng cụng ly, Phó Cửu Tiêu nhướn mày.

"Ly rượu chứa sữa mà." Vương Công Công lau mồ hôi lạnh.

Hỗn Độn mặt đất, tay nhét một cái bình sữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa nhỏ bên cạnh , , bằng chiều cao với hai đứa.

"Không uống, tức là coi là... hic, bạn bè." Tiểu Thái tử bụng phình , lắp bắp."Tình cảm sâu, một cạn." Tiểu Công chúa ôm bình sữa, ợ liên tục.

Mặt mày Hỗn Độn u ám, bụng căng tròn.

"Họ học ở ?" Phó Cửu Tiêu ngạc nhiên hỏi.

Vương Công Công mồ hôi chảy ròng ròng.

Hỗn Độn ôm bình sữa, vẻ mặt tuyệt vọng: "Tháng , Tam Thái Tử Na Tra dạy."

Mí mắt Phó Cửu Tiêu giật giật.

"Na Tra cữu cữu... Na Tra cữu cữu..." Hai vị tiểu chủ thấy tên , gọi cữu cữu.

"Lúc mấy tuổi thể lột da rồng! Được dạy, hai đứa nhỏ sẽ leo nóc nhà lật ngói !" Phó Cửu Tiêu trừng mắt Hỗn Độn.

Hỗn Độn rụt đầu .

Ôi .

Sữa gần đến cổ họng, uống thêm nữa.

Dự kiến năm nghìn năm tới uống thêm một ngụm nào!

Hỗn Độn dựa tường, ôm bụng, vẻ mặt đau khổ ngoài.

Đào Nhuỵ và Đào Lục quỳ đất, dám phát tiếng.

Phó Cửu Tiêu trách họ, chỉ vung tay một cái, hai sang một bên, lo lắng hai vị tiểu chủ tử.

Thảo nào dám để khác .

Con cái của đấng sáng thế, thể bình thường?

Bàn đá, ghế, ấm , cốc và đồ ăn đều đang bay lơ lửng.

Khó trách mặt đất.

Ngón tay của Phó Cửu Tiêu nhẹ nhàng gõ, các vật dụng liền trở vị trí ban đầu.

"Ơ... bay lên ?" Tiểu Tri Ngôn lẩm bẩm, bụng tròn vo vì đầy sữa.

"Tửu lượng như nương ngươi ." Cả hai đứa đều say khi ngửi thấy mùi rượu.

Phó Cửu Tiêu dùng ngón trỏ và ngón giữa uốn nhẹ, mang theo một chút sức mạnh thanh tẩy, gõ nhẹ trán hai đứa nhỏ.

"Ái da..." Hai đứa nhỏ kêu lên, xoa đầu, mùi rượu mới từ từ tan .

"Cha đánh ?"

"Phải tố, tố cha đánh !" Hai đứa nhỏ nhớ gì ngoài việc chơi với bùn cây bàng, ngửi thấy mùi thơm chẳng nhớ gì nữa.

"Lần phép chơi bời với Na Tra. Ngày mai, sẽ phong tỏa sức mạnh của các con cho đến khi các con thể kiểm soát ." Phó Cửu Tiêu nhíu mày.

Lời dứt, một giọng vang lên.

"Chơi bời cái gì? Ngươi cha ở nhà, giúp một tay gì sai?" Na Tra ở góc, khoanh tay trừng mắt .

"Phong tỏa sức mạnh ? Đừng quá nghiêm khắc với hai đứa nhỏ!"

"Để giống như ngươi, cả nghìn năm nổi một . Lạnh lùng chút nhân tính nào."

"Con cái của thần linh vốn hiếm, các ngươi còn là Thuỷ Thần sinh từ thiên địa, là con của các ngươi, bọ họ càng tôn quý hơn. Ngay cả trong Thần giới, bọn họ cũng thể tự tin mà bước ."

"Phong tỏa sức mạnh của bọn họ, đồng ý."

"Các vị chư thiên Thần Phật, cũng sẽ đồng ý."

"Nếu nuôi dạy, thì về ở với núi Càn Nguyên."

Phó Cửu Tiêu Na Tra với ánh mắt lạnh lùng, sang hai đứa nhỏ đang cúi đầu, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn và tội nghiệp.

"Na Tra tiểu cữu cữu..." Họ bộ đáng thương.

Nhìn thấy , Na Tra càng thêm đau lòng.

"Đã từ khi sinh , đáng thương , còn cha thì lạnh lùng như đá." Na Tra bất mãn.

Phó Cửu Tiêu...

Nếu thực sự về núi Càn Nguyên, chỉ sợ đến ba ngày.

Na Tra sẽ xin mang họ trở về.

Hừ!

Có lẽ rằng hai đứa nhỏ là phiên bản nâng cấp của Tuệ Tuệ!

Loading...