Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 392
Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:37:57
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai đứa nhỏ ngược ánh sáng.
Trông như những dũng sĩ.
Nếu...
Tay bọn họ đang cầm hài cốt của Đạo Tổ thì mấy.
Khuôn mặt nhỏ bé của tiểu Tri Ngôn đầy nét ngây thơ. Gương mặt trắng trẻo của bé lấm lem đầy tro đen.
Tiểu Hoài Chi ôm trong lòng một chiếc đầu lâu thuỷ tinh, tinh xảo trong suốt, rõ ràng vật phàm.
"Sáu vạn ba ngàn một trăm hai mươi bảy năm đại kiếp."
Mẹ ơi, cũng là kiếp nạn quật mộ đào cốt khi chết.
Na Tra thấy hộp sọ của Đạo Tổ cũng xốc , mí mắt giật liên hồi.
Sư tôn của , tu hành hàng vạn năm, lúc ngã thẳng tắp xuống đất, chịu nổi cú sốc ngất xỉu.
"Na Tra cữu cữu, Tam Muội Chân Hỏa của ngươi lợi hại quá."
"Chỉ mới chạm nhẹ xuống đất, mà lửa bùng lên..."
"Cũng may chạy nhanh, thì sợ c.h.ế.t ." Tiểu Tri Ngôn hở cả răng, mặt đen, nổi bật với hàm răng trắng.
" , đây là cái gì thế?"
"Trong bóng tối nó phát sáng đấy, cái tròn, còn cả thứ dài dài." Hai đứa nhỏ so sánh hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Na Tra cữu cữu..." Tiểu Tri Ngôn hỏi với giọng mềm mại.
"Sao cữu cữu thế?" Hai đứa nhỏ ngây thơ ôm hài cốt của Đạo Tổ, ngơ ngác cữu cữu, trong mắt đầy lo lắng.
Trong lòng Na Tra nước mắt rơi như mưa.
ngoài mặt vẫn cố , sợ dọa hai đứa nhỏ, đến lúc đó mất cả chì lẫn chài.
"Không ..." Na Tra đau lòng đến tê tái.
"Sao đất thế?" Tiểu Tri Ngôn chỉ Thái Ất Chân Nhân đang đất.
"Đây là sư tôn, lẽ... thấy các ngươi nên vui quá." Na Tra về phía đại điện an nghỉ của Đạo Tổ, hu hu hu...
Một ngọn lửa, thiêu trụi hết .
Na Tra vội vàng đỡ sư tôn dậy.
Mọi cùng trở về động Kim Quan.
Thái Ất Chân Nhân yếu ớt mở mắt : "Na Tra , chẳng lẽ vi sư già ? Vừa mơ thấy Đạo Tổ đào mộ, xương cốt lấy ? Ha, thật là buồn ."
Ngẩng đầu lên, thấy hộp sọ thuỷ tinh của Đạo Tổ bên trong một nắm đất, đó còn cắm một bông hoa.
Thái Ất Chân Nhân choáng váng, tay chỉ hộp sọ run lẩy bẩy.
Đạo Tổ ơi!!
Na Tra che mặt: "Sư phụ, mơ."
Thái Ất hít sâu một .
"Đạo Tổ cao, sư phụ thật sự đối mặt với đại kiếp mà !" Thái Ất sắp .
Hai đứa nhỏ hài cốt trong tay, lặng lẽ đặt xuống.
Sau đó cúi đầu, hai tay buông thõng xuống hai bên.
Hai búi tóc nhỏ của bọn họ cũng xõa .
Bọn họ bắt đầu nhận .
Có lẽ họ gây họa .
"Na Tra cữu cữu, chúng gây họa ?" Tiểu Tri Ngôn khẽ hỏi, cái miệng nhỏ mím chặt, hình như ông già râu trắng sắp .
"Lặng lẽ gọi mấy vị sư thúc của ngươi đến đây, đừng để bên ngoài , kẻo mất mặt, cho." Thái Ất vội vàng .
Na Tra nghiêm túc gật đầu.
Thuỷ Thiên Tôn, là vị chính thần đầu tiên tu luyện thành.
Ngoại trừ Thần Sáng Thế, còn và Quân Hoa ngang hàng.
Trong đó, Thần Sáng Thế quản sự vụ.
Quân Hoa cũng can thiệp, nhiều năm bế quan.
Địa vị của Thuỷ Thiên Tôn, thể tưởng tượng .
Ngay cả Thiên Đế mặt cũng xưng là hậu bối.
Đây là nhân vật nhất nhì trong Tam Giới, lập phái ở Tam Giới, là một nhân vật tiếng tăm ở Thần Giới.
Kết quả khi chết, mộ phần đào lên, xương cốt còn mang trồng hoa.
Đám tử của , là những vị thần linh sở hữu vô miếu thờ, thể dời núi lấp biển.
Thế mà, ngay cả xương cốt của sư phụ cũng giữ .
Mất mặt.
Thật là mất hết mặt già.
Thái Ất Chân Nhân lén hai oa oa, so với Tuệ Tuệ năm đó, chúng còn nhỏ hơn mấy phần.
Nữ oa giống y như Thần Sáng Thế.
Nam oa giống Phó Cửu Tiêu.
Lúc hai đứa nhỏ nước mắt lưng tròng, trông như dọa sợ, Thái Ất vẫy tay, thu hài cốt của sư tôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-392.html.]
"Không , chỉ là một bộ xương mà thôi." Thái Ất đau lòng đến rỉ máu.
Nếu thể giữ hai đứa nhỏ trong Đạo gia, ít nhất sẽ kế thừa.
Ngay cả Đạo Tổ cũng sẽ cảm thấy an ủi.
Vừa đầu, liền thấy cửa Kim Quang Động một thứ đen sì đó.
Thái Ất giật run rẩy.
"Yêu ma quỷ quái nào dám xông Càn Nguyên Sơn?!!" Thái Ất vung phất trần, chân mày nhíu chặt, dáng một tiên nhân xuất thế.
Kỳ lạ là, thứ đen sì yêu khí.
Toàn đen kịt, đen đến nỗi thấy tròng mắt.
"Là Mềm Mềm, là Mềm Mềm mà."
"Là Mềm Mềm các ngươi nuôi nó chân núi, mỗi ngày đều cho nó ăn thần tinh."
"Nó ở trong đám lửa, bộ lông đều cháy sạch."
Mắt của Thái Ất gần như tràn máu.
Ôi trời, con vật Điềm Lành của !!
Bị thiêu thành một cục than đen!
"Nó ?" Tiểu Hoài Chi hỏi.
Na Tra thở dài một : "Chắc là kích động quá độ . Dù thì, lông của Mềm Mềm mấy vạn năm đổi màu. Màu đen cũng , dễ lộ bẩn."
Đạo Tổ là mạng sống của sư tôn, còn Điềm Lành chính là tâm can của sư tôn.
Chậc, hôm nay sư tôn chịu cú sốc lớn.
Nhẫn! Ta nhẫn!
Vì tương lai cuối cùng của Đạo môn, nhất định nhẫn nhịn!
Sáng sớm ngày hôm .
Thái Ất với đầu đầy những b.í.m tóc nhỏ, mặt sư phong trần mệt mỏi, im lặng .
Hai đứa nhỏ bưng chén, run rẩy bước về phía Na Tra.
"Tri Ngôn sai ."
"Hoài Chi cũng sai ."
"Vì thế, tối qua chúng tết tóc cho sư tôn suốt cả đêm, hy vọng sư tôn thích." Câu dài, Tri Ngôn lắp bắp khi .
Hai vị sư thúc tổ đồng cảm Thái Ất.
Đầu đầy những b.í.m tóc, tất cả đều buộc bằng sợi chỉ đỏ, thật là...
Chói mắt quá.
"Na Tra cữu cữu, ngươi vất vả , đây là món chúng cho ngươi từ sáng sớm." Hoài Chi nhón chân mới đặt lên bàn.
Trong bát là thứ trong suốt, toả hương thơm ngọt ngào.
Na Tra cẩn thận qua, lấy muỗng khuấy lên, sạch sẽ vô cùng, thật sự tệ.
Hắn nhẹ nhàng thở phào.
Nghe thấy hai đứa nhỏ gọi sư tôn, đôi lông mày của vui vẻ nhướn lên.
Ôi chao, kéo bọn nhỏ Đạo môn xem như thành công một nửa.
"Để cữu cữu thử một miếng." Na Tra thử một muỗng.
Ngọt ngào, mang theo chút hương thơm nhẹ nhàng.
"Rốt cuộc thứ từ gì ? Sao trong suốt đến thế, hề chút tạp chất. Ăn xong còn một luồng linh khí truyền tới..." Na Tra ăn thêm một miếng.
Trong ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc.
Chỉ là, cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Tri Ngôn chớp chớp đôi mắt.
"Bột củ sen mà."
"Dùng củ sen điện chính của cữu cữu, nghiền thành bột, pha thành bột củ sen."
"Củ sen đó mập mạp, ngọt lắm luôn."
"Phụt..."
Na Tra phun cả bát bột củ sen .
Thiên Đế cao, đó là hóa của mà!
"Cữu cữu, ngươi nữa ?"
Na Tra lời nào.
Lặng lẽ đặt bát xuống, nhấc hai đứa nhỏ lên đạp mây chạy về phàm trần.
"Cữu cữu, về nhà? Bột củ sen ngon ?"
"Lần , sẽ dùng bột trắng trong hộp gỗ bánh bao cho cữu cữu ăn, đừng về nhà ?" Tri Ngôn đáng thương ôm lấy chân Na Tra.
" , đúng , hôm qua mới ngoài, hôm nay về nhà ?" Hoài Chi cũng phản đối.
Na Tra tự vả mặt một cái.
Phỉ.
Bảy ngày? Ba ngày?!
Không , một ngày cũng chịu nổi nữa!