Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 397

Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:38:10
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi năm đều Tôn Giả và Bồ Tát dẫn theo các tiểu sa di tham gia dại hội, những đại hội lớn như cao thâm, đối với bọn họ mà thì khô khan và mơ hồ.

Thường các tiểu sa di ngoài hít thở khí giữa chừng.

hôm nay...

Không một ai rời khỏi cả!

Chỉ trong , đây chính là điều ngạc nhiên nhất.

Dù là Đế Âm, trong lòng cũng khỏi chùng xuống.

Nếu Thần giới Giới Chủ, e rằng đến trăm năm, địa vị thể rung chuyển của Thần giới sẽ bắt đầu lung lay.

Vài vị trong Thần giới cũng vẻ mặt gì.

"Chỉ thể , thần tử và thần nữ thiên phú xuất chúng. Cha đều là thần, tự nhiên thể kém." Sắc mặt Thần Quân chút khó coi.

Vài vị Tôn Giả Phật giới cũng nhíu mày gì.

Vô Ưu Tôn giả thấy khí căng thẳng.

Không khỏi : "Thực , Phật Tông cách."

"Đọa Thần giới, Phật giới, Thần giới, Đạo môn, Ma tộc mỗi bên một phách. Trên họ Phật gia tuệ căn, cũng Thần Ma huyết mạch."

"Bất luận nghiêng về ai, đối phương đều sẽ phục."

"E rằng sẽ gây xáo trộn giữa tam giới."

"Không bằng, tập hợp ưu điểm của các bên, để Giới Chủ luân phiên tu luyện."

Nghe đến đây, đều im lặng.

trong lòng cũng mơ hồ hiểu, e rằng đây là cách nhất.

Không ai từng nghĩ đến, hỏi một câu trong cuộc.

Lúc .

Phạn Âm nghênh vài vị đại năng Phật giới.

Phật Tông và Thiên Đế gật đầu, coi như là chào hỏi.

Tất cả , đều đang mong đợi pháp hội.

Tất cả đều quyết định thuộc về của .

Không ai hỏi bọn nhỏ .

Kết giới pháp hội từ từ mở .

Chư vị thần linh tối cao thấy ánh sáng màu sắc rực rỡ khắp trời, ngẩn .

Âm thanh của mõ vang dội.

Tất cả các tiểu sa di điên cuồng ôm lấy mõ gõ, tiết tấu gõ lên kinh Phật.

Một bên tụng một bên gõ.

Dưới ánh ngỡ ngàng của chư thần, hai đứa nhỏ ở giữa, mắt họ mà hô lớn.

"Các Bồ Tát ở phía , hãy giơ tay cầm hương khói của các ngươi, gõ vang mõ của các ngươi. Để thấy âm thanh của các ngươi."

"Các vị Tôn Giả ở phía , hãy nhảy lên..." Hai đứa nhỏ hô to, mặt đỏ bừng, nhảy.

Wow, đây chính là mà cái gọi là nhảy disco ?

"Chúng hãy khuấy động trường, hãy để chúng vui vẻ tới cùng."

Âm thanh tùng chắc tùng chắc khiến nụ mặt Phật tông từng chút một nứt .

"Đây là... Đại hội?" Giọng của trở nên mơ hồ.

Chỉ cảm thấy từng tiếng mõ và những vị Tôn giả lộc cộc nhảy nhót, công đức đầu bay đầy trời.

Đầu sứ giả Phạn Âm như kim châm.

Tai nạn mà.

Đây là tai họa của Phật môn đây mà.

Tròng mắt Thiên Đế trợn tròn.

Hít một thật sâu.

Ôi trời, buổi pháp hội mời những đại năng bế quan hơn tám ngàn năm .

Đại năng ??

Ừm, một lúc lâu, ngơ ngác mõ gõ, thấy những câu kinh văn với nhịp điệu rõ ràng.

Hắn luôn nghĩ bế quan quá lâu, theo kịp nhịp điệu.

Sau đó...

Hắn dũng cảm gia nhập đó.

Phật giáo đưa tay che mắt: "Liên hệ địa phủ, chúng một lượng lớn tử xuống đó lịch kiếp."

Công đức.

Cái đống công đức đó đều nhảy nhót tới mất.

Phật tông mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Gương mặt từ bi suốt mấy vạn năm của họ giờ đây cũng phần run rẩy.

Thiên Chước Thần Quân ngây ngốc lắc đầu.

Sau đó nghiêm túc : "Phật yêu thương nhân loại, giới chủ từ các ngươi , chúng thừa nhận! Thần giới tự nguyện rút lui!"

"Thần giới dẫn dắt tam giới hàng vạn năm, chuyện thể chỉ thuộc về Thần giới. Đến lượt các ngươi , chúng phục!"

"Xin cáo từ." Nói xong liền định rời .

Mẹ ơi, thể khiến một đám Tôn giả nhảy khỏi Thần đàn, điều khủng khiếp đến mức nào? Thần giới sẽ quân diệt ?

Đây là hy vọng.

Đây là tuyệt vọng của đoàn diệt!

Đừng!

"Này , ngươi ?" Phật tông đầu nắm lấy Thiên Đế đang lén lút rời .

"A?" Thiên Đế ngơ ngác, biểu cảm vô tội.

"Không cả, chỉ là lâu tới Phật giới, vòng quanh xem chút. , Phật giới các ngươi xây dựng tệ, giải thưởng tam giới đẽ, giải Vàng thuộc về Phật giới. Phật giới xứng đáng, Phật giới !" Thiên Đế ho khan một tiếng.

Thiên Đế lên trời, nhất quyết đám đang xoay đầu lắc lư trong Vạn Phật Điện.

Khoảnh khắc , dường như thấy tiếng tim tan vỡ của Phật tông.

Hơn vạn năm tu hành của Phật tông trong khoảnh khắc ào ào rơi rớt.

"Giải Vàng? Sợ rằng đêm nay, Phật tông sẽ tìm cả sa di nhận giải." Nước mắt Phật tông suýt nữa rơi xuống.

Liếc tiểu sa di trong điện.

Một mẻ bắt sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-397.html.]

Năm xưa tính Phật giới một kiếp nạn, tốn sức tính rằng kiếp nạn đó đến từ vị chủ sáng thế nhỏ nuôi dưỡng trong Thần giới.

Cuối cùng nguyện ý theo bồi nàng xuống trần gian, ý dùng cứu Phật giới, chống kiếp nạn đó.

Ai ...

Kết quả???

Kết quả một kiếp nàng sinh con mang tới!!! Tổn thọ.

Kiếp tự bảo vệ cho sống sót, tự tính toán mời trở về trấn giữ Phật giới!!!

Phật tông suýt nữa phun một ngụm máu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một mẻ bắt sạch, một mẻ bắt sạch.

Quả thật là kiếp nạn lớn.

Mặt Phật giáo vẫn từ bi, Thiên Đế nỡ .

Lén lút liếc Thiên Chước Thần Quân.

Vừa họ thảo luận bí mật, Thần giới nhất định thể bỏ qua tiểu nhãi con, thể bỏ qua hy vọng của tam giới.

Sau khi thảo luận, quyết định, khi thấy tiểu nhãi con ngay lập tức sẽ bóp nát thần phù trong tay.

Thiên Chước Thần Quân cướp lấy nhãi con, bóp nát thần phù, đại quân Thần giới ngay lập tức trận tiến biên giới bảo hộ tiểu nhãi con trở về Thần giới...

Giờ đây...

Thiên Chước Thần Quân âm thầm giấu thần phù nơi sâu nhất, dám động đến nữa.

Cướp?

Không, chúng chỉ rút lui an .

"Ngươi ngươi đến đón nhãi con ?"

"Ngươi xem, bây giờ ngươi đưa về, chúng sẽ lập tức cùng ngươi đưa về?" Phật Tông thẳng Thiên Đế với vẻ chân thành.

Thiên Đế bỗng thấy mi mắt co giật.

Bây giờ?

Lập tức?

Hừ, ngươi cho chúng lựa chọn ?

Thiên Đế lập tức nghiêm mặt: "Sao thể như ? Nhãi con là do các ngươi đưa về, là thành tâm của các ngươi. Chúng Thần giới đoạt thì tính là cái gì?"

"Không mất mặt Thần giới ?"

"Nhãi con sống ở Phật giới, chúng yên tâm. Chỉ cần nàng , ai thể ép buộc nàng. Dù nhỏ tuổi, cũng tôn trọng ý kiến của hài tử." Thiên Đế gật đầu một cách nghiêm túc.

Hai tay để lưng, vẻ mặt trầm tư.

Nửa canh giờ , tinh thần cướp nhãi con biến mất.

Bỗng nhiên, Thiên Đế cảm thấy trong lòng tê rần.

Một luồng lạnh lẽo ập đến đỉnh đầu.

"Đế Âm thúc thúc..." Một giọng mềm mại vang lên bên tai .

Không .

Đây là tọa định sự tuyệt vọng.

"Đế Âm thúc thúc, ngươi đến từ khi nào ?" Tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước .

Bàn tay nhỏ bé mềm mại, nắm lấy tay Đế Âm và lắc lắc.

"Đế Âm thúc thúc, cùng nhảy nào."

"Cùng múa nào."

"Cùng lắc lư nào..."

Giọng như ma âm vang vọng.

Đế Âm quanh trong điện, thấy các tôn giả gần như sắp rơi mõ đánh nhịp, đầu da tê rần.

"Đế Âm thúc thúc, ngươi yêu nữa ?" Ngôn Ngôn bĩu môi.

"Đế Âm thúc thúc, ngươi đang ghen tị ?" Ngôn Ngôn chợt sáng mắt.

"Ghen tị vì tổ chức thịnh hội ở Phật giới ?"

"Ôi, Đế Âm thúc thúc, thể đến Thần giới!!!" Câu còn dứt, Đế Âm che miệng .

"Nhảy, nhảy!"

"Ngôn Ngôn , ngươi thể chỉ thiên vị Đế Âm thúc thúc . Các thúc thúc khác cũng thể bỏ rơi, nếu đều sẽ thấy khó chịu." Đế Âm hề để ý đến ánh mắt hung dữ xung quanh.

Ta một hổ thì .

Cả đám cùng hổ thì !

Thiên Chước Thần Quân nghiến răng kèn kẹt.

Một đêm trôi qua...

Vạn Phật rơi lệ.

Phật Tông Đài Luân Hồi, tiễn đưa từng tôn giả.

"Chỉ cần một đời sẽ trở ."

"Đi sớm về sớm, mang về một cái mõ mới, hôm qua ngươi gõ một lủng cái lỗ."

Đại năng đóng cửa bế quan tám ngàn năm vẫn còn ngơ ngác.

Hắn cùng với Phật Tông là bạn đồng trang lứa, nhưng từ đến nay quan tâm đến chuyện bên lề, thường xuyên bế quan.

"Sư , ngài với sư , chuyện rốt cuộc là ?"

"Sao xuống để trải qua lịch kiếp?"

" , hôm qua Phật pháp thật xuất sắc. Mọi đều tham gia!"

"Tu hành sáu vạn năm, bao giờ rằng còn thể tu hành như . Ôi, thật là thú vị."

"Sư , một ý nghĩ đại nghịch bất đạo..." Câu còn dứt.

Phật Tông đá xuống.

Hai tiểu gia hoả cái mặt tròn vo, cúi đầu, cõng theo cái túi lớn, bộ quá trình đều quan sát.

Vẻ mặt như mắc , dám ngẩng đầu lên.

"Một trăm tám mươi hai..."

"Ba trăm chín mươi bảy..."

"Một ngàn sáu trăm ba mươi ba..."

"Bảy ngàn tám trăm chín mươi hai..."

Hai đứa oa oa mặt biểu cảm đếm .

Cho đến khi đằng còn ai đến nhảy Đài Luân Hồi.

Loading...