Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 402
Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:38:22
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Ngôn Ngôn mím môi, lúc thấp thỏm điện hiến tế, thấy bên trong cha cùng mẫu đang nhẹ nhàng trò chuyện.
Mẫu , thích phiên bản của ?
Nàng còn từng thật sự gặp mẫu .
Chưa kịp gõ cửa, cánh cửa điện kêu kẽo kẹt mở .
Ánh mắt ca ca sáng rực, kéo nàng tiến , nhưng chần chừ một chút, cúi đầu ở cửa.
Như một đứa nhỏ mắc .
"Muội ..." Ca ca nhỏ giọng gọi.
Muội , dù nhớ cha , cũng buông tay .
Sự ỷ đối với còn hơn cả cha .
Tiểu gia hoả kiên định mặt .
"Đó là mẫu đấy. Là mẫu thơm tho mềm mại, thật sự là mẫu , hình vẽ ." Ca ca nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng.
"Muội ..." Ca ca nàng bằng đôi mắt bối rối.
Ánh mắt sự quan tâm và lo lắng.
Thời thơ ấu, đều cha , nhưng họ .
Hai thường trốn trong góc, lén cha khác dỗ dành hài tử.
Ban đêm hai ôm gối ngủ.
Coi như đó là mẫu .
Mỗi sáng thức dậy, gối luôn ướt đẫm.
Tiểu Hoài Chi còn gì đó với , thì ngửi thấy một mùi hương cây cỏ thanh khiết.
Bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay , khiến ngây .
Liền thấy một nữ tử một váy xanh đang bên cạnh , ánh mắt ngang tầm với .
Mặt mày linh hoạt, gương mặt quen thuộc, đây chính là bức tranh treo trong thư phòng của phụ .
Bức tranh trong giấc mơ, bỗng xuất hiện mắt.
Đó chính là mẫu thực sự.
Giọng nhẹ nhàng, đôi mắt ý , đôi mày dịu dàng.
Họ thấy vô , cũng ghi nhớ trong lòng.
"Cửu Tiêu , ngươi là Hoài Chi... là trưởng tử của ."
Tiểu Hoài Chi lén mẫu , so với bức tranh còn hơn.
Còn Phó Tri Ngôn vẫn cúi đầu dám mẫu .
"Lần mẫu lén các ngươi một cái, nhưng vì thần hồn định, kịp gặp các ngươi." Tuệ Tuệ thở dài, lúc đó thần hồn của nàng mới tụ , thoát khỏi sự đấu tranh ngừng của việc hiến tế, thứ đều lúng túng và bất an.
Phó Cửu Tiêu cũng dám để ai quấy rầy nàng, sợ kinh động đến hồn phách yên .
Tuệ Tuệ đầu dưa của tiểu nữ nhi, nhịn tiến lên nhẹ nhàng ôm con lòng.
Thân hình nhỏ bé vùng vẫy một chút, nhưng mạnh mẽ.
"Ngôn Ngôn, ngươi vất vả . Mẫu về nhà ..." Khi Tuệ Tuệ câu , tiểu cô nương đột nhiên đỏ mắt, cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống mu bàn tay của Tuệ Tuệ.
Thấp giọng nghẹn ngào, so với việc lớn còn khiến đau lòng hơn.
"Đừng , đừng , ngươi đừng mà." Tuệ Tuệ như giọt nước mắt đốt cháy, tay chân lúng túng lau nước mắt cho nha đầu.
Nàng vẫn phục hồi nhiều ký ức.
Trước khi gặp hai đứa nhỏ, nàng cũng lo lắng, nhưng khi thật sự gặp mặt, cảm huyết mạch tương liên khiến nàng thể phớt lờ.
Đây là hài tử của nàng.
Là huyết mạch thật sự của nàng, hài tử của nàng.
"Ngôn Ngôn, nương trở về, ngươi đừng , nếu ngươi , nương cũng ." Tuệ Tuệ cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, hình lắc lư.
"Mẫu ..."
"Mẫu ." Hai đứa nhỏ đỏ mắt gọi to, Tuệ Tuệ vội vàng định hồn phách của .
"Đừng mẫu các ngươi sợ, nàng chỉ thể tụ hồn trong nửa canh giờ." Mắt Phó Cửu Tiêu đỏ, cảnh tượng , trời mới đợi bao nhiêu năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-402.html.]
"Các ngươi, giống hệt như hài tử mà tưởng tượng. Nương thích Ngôn Ngôn, cũng thích Hoài Chi." Nàng thấy sự bất an trong mắt nữ nhi, nhịn mà hôn má của hai đứa.
Tuệ Tuệ nghĩ, gương mặt giống như đúc, nhưng tính cách khác xa vạn dặm.
Lần đầu tiên gặp, Tuệ Tuệ koi như nắm rõ tính cách của hai đứa nhỏ.
Cặp song sinh ba tuổi, gương mặt giống , nhưng tính cách thì khác .
Ca ca tính cách kiên cường, luôn chăm sóc , phong phạm của một trưởng.
Muội thì , nhút nhát, nhưng ngoan ngoãn hơn.
"Không ở Thần giới chịu bao nhiêu ấm ức, cửa ." Tuệ Tuệ ôm hài tử, thở dài.
Phó Cửu Tiêu run rẩy lông mi, chịu ấm ức?
"Bọn họ đưa ngươi về?" Tuệ Tuệ thực cũng mơ hồ cảm giác.
Tam giới dường như cho nàng tiếp xúc quá sâu với hai đứa nhỏ.
Khi nàng tỉnh một chút, thoát khỏi việc hiến tế thì tam giới đến đưa hài tử .
Giữa chừng lúc đó chút nào là dừng.
"Có thể là lương tâm thức tỉnh, đành lòng để mẫu tử chúng chia lìa." Tiểu cô nương nghiêm túc với mẫu .
Đôi mắt to lén mẫu một cái, chuyển ánh mắt.
Lại lén mẫu một cái nữa, chuyển ánh mắt.
Phó Cửu Tuệ sớm kể chuyện cho Tuệ Tuệ, tuy nàng nhớ chi tiết rõ ràng, nhưng đại khái cũng .
Nàng ngạc nhiên: "Thì ... họ cũng sự đổi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta từng nghĩ, họ đưa ngươi là để dạy dỗ trực tiếp."
"Rốt cuộc..." Tuệ Tuệ lắc đầu.
"Lúc đầu sinh sức mạnh vô thượng, dù dứng dục nữa cũng ý thức riêng, đó mới xảy biến cố."
Nàng nghĩ rằng, tam giới sẽ cướp hai đứa nhỏ, nuôi dưỡng thành nắm quyền thật sự.
Dù , hai đứa nhỏ thật sự là từ trong bụng sinh .
Nếu nuôi từ nhỏ, chắc chắn sẽ sinh biến.
Thời gian dài xa rời cha , cả con và trái tim của hài tử sẽ thuộc về Thần giới.
như , hai đứa nhỏ còn lựa chọn.
Từ khi Phó Cửu Tiêu với nàng về việc , nàng suy đoán như .
Giờ thấy hai đứa nhỏ trở về, còn chút ngạc nhiên.
Phó Cửu Tiêu thấy hình nàng lảo đảo, vội vàng đỡ nàng xuống.
"Ngươi đó, đừng bận tâm nữa. Con đều sẽ đổi, huống chi trải qua biến cố lớn như , chắc cũng nên sự đổi." Phó Cửu Tiêu mỉm .
mặt mày chút lạnh lùng.
Thần giới đang tóm cả nhà bọn họ kéo !
Năm đó Thuỷ Thần sáng thế, họ nhớ đến Thuỷ Thần.
Sau đó tính toán đến sự nguy hiểm của tam giới, vì dục vọng riêng mà phục sinh Thuỷ Thần.
Trong quá trình nuôi dưỡng nảy sinh tình cảm, giữa chừng một do dự từ bỏ.
Cho đến khi Tuệ Tuệ tình nguyện hiến tế, mới giải quyết nguy cơ.
Họ yêu Tuệ Tuệ, tôn trọng Tuệ Tuệ, cảm kích nàng, cũng áy náy với nàng.
giờ tam giới cần tân Thiên đạo, dù áy náy, vẫn là như cũ nhắm hai đứa nhỏ.
Tất cả những điều mặt sinh linh tam giới đều quá nhỏ bé.
Phó Cửu Tiêu định cho Tuệ Tuệ , nàng vẫn hồi phục, thể chịu đựng chút lăn lộn nào.
"Ta phát hiện một ngọn núi dẫn thẳng lên đỉnh mây ở Thiên chi nhai, núi linh khí đậm đặc, chuẩn dẫn Tuệ Tuệ đến đó dưỡng . Ngươi đó, đừng lo lắng cho hai đứa nhỏ." Phó Cửu Tiêu sờ đầu Tuệ Tuệ, mất tìm , ai hiểu niềm vui của .
"Ngọn núi đó cực kỳ dốc, khác thể lên núi phiền."
"Đến lúc đó sẽ để một trận pháp truyền tống ở nhà họ Ngôn, Bình An và nhà họ Ngôn thể đến thăm ngươi bất cứ lúc nào. Ở đó linh khí đậm đặc, thần hồn của ngươi sẽ phục hồi nhanh hơn, ngày thường cũng thể ngoài lâu hơn." Phó Cửu Tiêu hôn lên trán nàng.
Giờ mới nửa canh giờ mà nàng vẻ mệt mỏi.
Hai đứa nhỏ ôm chặt mẫu , cho đến khi hình bóng của Tuệ Tuệ tan biến.