Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 408
Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:38:37
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi đều ngơ ngác Tuệ Tuệ, nàng mặc váy dài màu lam nhạt, đôi mắt sáng long lanh, ý ngâm ngâm họ.
"Tuệ Tuệ, con của nương!!" Lâm thị bỗng nhiên gào .
Cả bà mềm nhũn, liền ngã xuống đất.
"Nương!" A Nguyệt vội vàng đưa tay đỡ lấy, hoảng loạn chạy đến.
Một làn hương thơm dịu nhẹ đến gần, chỉ thấy Tuệ Tuệ đỡ lấy Lâm thị.
Nước mắt lăn dài, Tuệ Tuệ ngỡ ngàng.
Nàng sờ lên má , từ khi nào, mặt nàng đầy nước mắt.
"Tại tim đau thế ?" Nàng ngấn lệ Phó Cửu Tiêu.
Tại thấy mái tóc bạc của Lâm thị, lòng nàng đau đớn đến .
Lâm thị cắn lấy đầu lưỡi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tuệ Tuệ.
"Có nương đang mơ ? Ảo giác của nương càng lúc càng tệ hơn ?" Bàn tay Lâm thị run rẩy, dám buông lỏng dù chỉ một chút.
Tuệ Tuệ nhớ Lâm thị nhưng khi thấy bà , trong lòng nàng đau nhói.
"Không mơ , là Tuệ Tuệ trở về." Nàng khẽ , cùng A Nguyệt đỡ Lâm thị trong nhà.
"Nương, là Tuệ Tuệ, là Tuệ Tuệ thật sự." A Nguyệt nghẹn ngào .
A Nguyệt đỏ mắt, cùng Lâm thị chằm chằm nàng.
Dường như bao giờ đủ.
"Bà ngoại, cha tìm mẫu . Từ giờ mẫu sẽ rời xa nữa..." Tiểu công chúa thấy Lâm thị thành tiếng, cũng vội chạy tới gọi bà ngoại.
Sự của Tuệ Tuệ như là xé nát trái tim của Lâm thị.
Phó Cửu Tiêu còn cơ hội cứu vớt nàng, nhưng Lâm thị chỉ là một phàm, chỉ thể cô độc và bất lực lóc trong đêm vô .
Ba năm qua, dù linh khí dưỡng , bà vẫn liệt giường vì bệnh tật.
Cả già nhiều.
" là Tuệ Tuệ của nương, mơ, cũng ảo giác. Nương điên, Tuệ Tuệ thật sự trở về." Lâm thị nức nở, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tuệ Tuệ.
Mấy năm nay, bà thường thấy giọng của Tuệ Tuệ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tuệ Tuệ.
Thỉnh thoảng còn thấy tiếng Tuệ Tuệ gõ cửa trở về.
Thỉnh thoảng thấy tiếng Tuệ Tuệ kêu đói.
Thái y bà mắc bệnh rối loạn tâm thần.
Giờ phút , Lâm thị như một đứa nhỏ bất lực.
"Không nữa, sẽ nữa." Tuệ Tuệ ôm đầu Lâm thị nức nở.
Nàng ký ức về quá khứ, nhưng tình yêu của Lâm Thị dành cho nữ nhi khiến lòng nàng nặng trĩu.
Trong phủ , từng bông hoa, từng cành cây, thứ đều toát lên vẻ quen thuộc.
Không ký ức đây, nhưng khắp nơi đều dấu vết của nàng.
"Mau gọi Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang về." Một lúc lâu Lâm thị mới phản ứng .
"Nhị ca ngươi trở thành thần linh nhưng lên trời, nên ở cố gắng bảo vệ thế gian. Nhị tẩu của ngươi, Tô Tô cũng ở trong thần miếu canh giữ." Lâm thị lau nước mắt như đang giải thích cho Tuệ Tuệ.
Đứa con trân bảo mất tìm thấy, đến trong mơ bà cũng dám nghĩ đến.
Lâm Thị chỉ cần thoáng qua Tuệ Tuệ lau nước mắt.
Ngay cả gậy chống bà cũng chịu cầm, vẻ ủ rũ và mệt mỏi dường như lập tức biến mất.
Toàn như tái sinh, tràn đầy sinh khí và sức sống.
"Đây là phòng của ngươi , bao giờ cho ai động . Nương và đại tẩu của ngươi hàng ngày đều tự tay chăm sóc..."
"Còn hai con chim , từ khi ngươi , chúng bắt đầu tuyệt thực."
"Chúng ăn uống, suýt nữa thì chết."
"Sau đó nương mang chúng cung, để chúng ở cạnh tiểu điện hạ một thời gian, mới sống ."
Hai con chim thấy Tuệ Tuệ, điên cuồng lao tới.
Một con bên trái, một con bên vai nàng, Tuệ Tuệ đưa tay đùa nghịch với chúng.
Hai con chim đột nhiên rơi nước mắt.
Chúng vỗ cánh kêu lên một tiếng, giọng khàn đặc gần như phát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-408.html.]
"Kể từ khi ngươi , chúng nó nữa." Mỗi thấy, Lâm Thị đều cảm thấy đau lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Tuệ đưa tay xoa đầu hai con chim, một luồng linh khí truyền , hai con chim lập tức ngẩng cao đầu kêu lớn: "Tuệ Tuệ về nhà ..."
"Hôm nay là ngày lành tháng , chuyện mong đều thành..." Hai con chim ngốc nghếch bỗng cất giọng hát lớn.
Lâm thị dẫn nàng dạo quanh vườn, để nàng quen với thứ từng .
Cố gắng khơi dậy ký ức.
Nhìn thấy lá sen khô héo trong ao, Tuệ Tuệ đột nhiên hỏi.
"Trước , trong ao một đóa sen đúng ? Một đóa sen ?" Ngón tay nàng thon dài, dứt lời, phía đối diện liền xuất hiện một nữ tử mặc váy dài màu xanh lam.
Bụng nữ tử nhô cao, gầy đến mức đáng sợ.
Khuôn mặt tròn trịa giờ gầy nhọn, giữa đôi lông mày hiện rõ nét sầu muộn tan biến.
Nàng chỉ còn chút ít giống với Tuệ Tuệ.
Từ khi Tuệ Tuệ , Bình An thậm chí dám gương.
"Tỷ tỷ..." Bình An chạy vụt tới, khiến Chu Linh phía kinh hoàng nhíu chặt mày, lo sợ nàng sẽ ngã.
Bình An lao lòng của Tuệ Tuệ.
Bình An một lời nào, chỉ ôm nàng mà nức nở.
"Tại ngươi bao giờ đến thăm ? Ta chuẩn nhiều món điểm tâm mà ngươi thích, nhưng ngu bao giờ đến thăm ." Bình An ôm nàng như đứt ruột đứt gan.
Tuệ Tuệ thoáng sững sờ.
Khi lang thang giữa tam giới, nàng thường lén ăn đồ cúng của nhân gian.
Trong đó, cũng đồ của Bình An cúng.
lúc đó, nàng Bình An là của .
Thảo nào, nàng luôn cảm thấy đồ cúng của gia đình đặc biệt ngọt.
Bởi vì đó là sự cúng bái thật sự dành cho nàng.
"Ta về nhà , từ giờ sẽ nữa." Tuệ Tuệ nhẹ vỗ về lưng nàng, rõ ràng nàng nhớ gì về quá khứ, nhưng thấy thoải mái.
Nơi , một luồng thở khiến nàng yên tâm.
Lần , Tuệ Tuệ cố gắng ở lâu.
Thậm chí còn ở hơn một canh giờ.
Đến khi ba ca ca về, còn kịp chuyện, nàng đột nhiên biến mất mặt .
Lâm Thị hoảng hốt trong giây lát, thì thấy Phó Cửu Tiêu lấy từ n.g.ự.c một tượng đất nhỏ.
"Hồn phách của Tuệ Tuệ định, tạm thời chỉ thể xuất hiện một canh giờ. Nàng vẫn ở đây, nương đừng lo lắng."
Lâm thị mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc , tiểu Ngôn Ngôn đang vui vẻ ăn đồ ăn.
Bỗng nhiên, hình khựng , tai động đậy.
Dường như thấy tiếng gọi nào đó.
Nàng nhịn dậy, lén bước khỏi cửa chính khi để ý.
"Khát quá, uống nước..."
"Hôm nay mặt trời thật nóng..." Từ những tán cây xanh mướt ven đường, vang lên tiếng mơ hồ.
"Hu hu hu, đừng giẫm lên eo ..." Những cọng cỏ mặt đất cũng đang lẩm bẩm.
Ngôn Ngôn ôm một con thú bông, ở cửa, dường như thấy âm thanh từ vạn vật thế gian.
Đôi tay mũm mĩm của nàng nâng lên, bịt chặt lấy tai.
"Ồn quá..." Đôi lông mày nhíu chặt .
"Đừng phiền . Các ngươi ồn quá..." Tiểu cô nương dường như chút khó chịu.
Những viên đá mặt đất cũng đang bực bội vì nóng rát.
Cơn gió thổi qua cũng kêu than dừng .
Âm thanh từ khắp nơi đột ngột ùa tai nàng.
Thông thường nàng chỉ lờ mờ vài âm thanh, nhưng giờ đây thứ như thấm từng lỗ chân lông, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên vì lo lắng.
"Yên lặng! Đừng ồn nữa, đừng phiền !" Tiểu cô nương bực , giậm nhẹ chân.
Dù bịt kín tai, những âm thanh đó vẫn rõ ràng chui .