Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 409
Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:38:39
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nhà, Phó Cửu Tiêu đột nhiên nhíu mày.
"Ngôn Ngôn ?" Hắn nghiêm giọng hỏi.
"Vừa nãy tiểu điện hạ ngoài ." Vừa dứt lời, thấy Đào Lục ôm Ngôn Ngôn vẻ mặt nhăn nhó, đầy mồ hôi, vội vã chạy .
"Bệ hạ, điện hạ gặp chuyện ."
Trái tim Phó Cửu Tiêu chợt lạnh toát.
Cả nhà họ Ngôn, vì vui mừng sự hồi sinh của Tuệ Tuệ, lập tức trở nên nặng nề.
Lâm Thị lảo đảo, run rẩy theo.
Phó Cửu Tiêu bế lấy nữ nhi, phát hiện cơ thể nà giống đang run lẩy bẩy, nóng bừng lên.
"Đừng nữa, đừng ồn nữa..."
"Ồn quá, ồn quá..." Khuôn mặt Tiểu cô nương ướt đẫm mồ hôi lạnh, giọng vốn mạnh mẽ cũng trở nên yếu ớt.
Cả mơ màng, ngay cả khi Phó Cửu Tiêu thấp giọng gọi, nàng chỉ lờ mờ mở mắt thoáng qua nhắm nghiền.
"Sao như thế ? Vừa nãy vẫn mà?"
"Rốt cuộc là tạo nghiệt gì, mới thấy Tuệ Tuệ chuyển biến , Ngôn Ngôn gặp chuyện."
Lâm Thị kìm nổi nước mắt, mấy con dâu an ủi bà mới ngã xuống.
Phó Cửu Tiêu ôm chặt tiểu nữ nhi trong lòng, còn nhi tử lo lắng qua bên cạnh, nước mắt lưng tròng nhưng cố kìm thành tiếng.
Có lẽ chính vì Tuệ Tuệ chuyển biến , thoát khỏi tam giới.
Tuệ Tuệ là đấng sáng thế, từ bỏ xương m.á.u của , giờ đây còn hiến tế nữa, cắt đứt liên hệ với tam giới.
lúc Thiên đạo sụp đổ, còn Ngôn Ngôn là Thiên đạo mới định sẵn nhưng kịp quy vị, giờ vạn vật bắt đầu ảnh hưởng đến nàng.
"Nương, ngài đừng lo lắng, Tuệ Tuệ ngày càng khỏe , Ngôn Ngôn cũng sẽ bình an vô sự. Có ở đây, ngài còn yên tâm ?" Phó Cửu Tiêu vận một đạo linh lực ngăn cách thứ bên ngoài, Ngôn Ngôn liền chìm giấc ngủ.
Thấy Ngôn Ngôn yên tĩnh , Lâm Thị mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Xuyên sắc mặt của bệ hạ, cũng an ủi Lâm Thị về nghỉ ngơi.
"Chuyện triều đình, chỉ sợ phiền ngươi giúp trông một thời gian."
Ngôn Xuyên gật đầu.
Phó Cửu Tiêu vội vàng ôm Ngôn Ngôn về cung.
Nàng ngủ một giấc cho đến sáng hôm vẫn tỉnh .
Đôi mắt tiểu Thái tử đỏ au, thức trắng đêm, chịu rời nửa bước.
"Phụ hoàng, vẫn tỉnh?" Phó Hoài Chi giường, trong mắt chút sợ hãi.
Phó Cửu Tiêu xoa đầu nhi tử.
"Ánh sáng bao quanh ngươi ngăn cách cảm ứng bên ngoài, giúp nàng dễ chịu hơn. cũng khiến nàng chìm giấc ngủ." Thiên đạo đời, đây là việc ai thể ngăn cản.
"Cha, vô dụng nhất ?" Tiểu Thái tử cúi đầu.
"Không giúp cha, giúp mẫu , cũng giúp . Ta là vô dụng nhất ?" Nói đến đây, tiểu Thái tử oa một cái, bật nức nở.
Phó Cửu Tiêu đôi mắt nặng trĩu của nhi tử, mới nhận áp lực trong lòng .
Hài tử bé nhỏ, cũng lo lắng cho nhà.
"Đứa nhỏ ngốc, ngươi vô dụng?" "Giang sơn , còn nhờ ngươi bảo vệ cho chúng ."
"Ngươi giữ gìn nhà của chúng ."
"Ngươi là niềm vui của cả nhà, cũng là động lực để cha vượt qua khó khăn." Nếu vì hai đứa nhỏ, năm đó theo Tuệ Tuệ .
Phó Cửu Tiêu ôm nhi tử thật chặt, cho đến khi sắp xếp xong việc triều chính.
Tiểu Hoài Chi đột nhiên .
"Cha, ngươi cứ yên tâm giúp . Từ ngày mai, sẽ theo cữu cữu học trị quốc." Tiểu Thái tử còn cao bằng cái bàn, dường như trưởng thành chỉ một đêm.
"Hoài Chi cũng trách nhiệm của riêng , mỗi đều phận sự của ." Tuy còn nhỏ, nhưng đạo lý đều hiểu rõ.
Phó Cửu Tiêu cảm thấy mắt nóng lên, may mắn hai đứa con hiểu chuyện như trong đời .
Cùng lúc đó, cũng cảm thấy nợ hai đứa nhỏ.
mỗi việc xảy đều cho phép dừng bước.
Hắn thể chấp nhận việc Tuệ Tuệ ngày ngày đối mặt với cái chết, ngày ngày hiến tế.
Cũng thể chấp nhận việc nữ nhi của từ nay rơi giấc ngủ triền miên, hôm nay là ngày nào, năm nào.
Phó Cửu Tiêu cửa sổ, mãi đến tận khuya. ...
Khi áo khoác khoác lên vai, hình Phó Cửu Tiêu động đậy.
Hắn đầu , chỉ nâng tay phủ lên bàn tay nhỏ đặt vai .
"Nàng còn nhỏ như , nhẫn tâm để nàng luân hồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-409.html.]
Phó Cửu Tiêu hít một thật sâu.
Kế hoạch ban đầu là khi nàng đến tuổi cập kê sẽ lịch kiếp, thể giảm bớt một phần ảnh hưởng nhưng bây giờ xem , lẽ đợi đến ngày đó.
"Nếu để nàng ngày ngày chìm trong giấc ngủ, cũng cách ." Tuệ Tuệ nữ nhi trong lồng hào quang, đôi mắt lóe lên một chút đau lòng.
"Chúng ... thực sự sai ?"
"Nếu từng yêu ngươi, từng thành hôn với ngươi, từng sinh đứa nhỏ , một vướng bận gì mà hiến tế. Có lẽ, trách nhiệm thuộc về sẽ rơi nàng." Giọng Tuệ Tuệ trầm thấp, lời phần chán nản.
Phó Cửu Tiêu đột ngột xoay ôm chặt lấy nàng.
"Có lẽ, mệnh của vốn nên như thế."
"Không nên liên lụy đến khác." Tuệ Tuệ đưa tay chạm đứa nhỏ trong lồng hào quang, nhưng sợ vỡ nó.
Phó Cửu Tiêu cảm thấy đau đớn vô cùng.
"Ngươi thì ? Sinh chỉ để c.h.ế.t ư? Tuệ Tuệ, ngươi bao giờ nợ ai bất cứ điều gì."
"Còn thì ? Ta đến vì ngươi, chính đảo lộn cuộc đời của ngươi, nếu chết, thì cũng nên là ."
Tuệ Tuệ đột ngột đưa tay bịt miệng .
"Không ai phép bậy nữa." Phải lâu , nàng mới một câu.
Hai ôm một lời.
"Nàng còn quá nhỏ, bao giờ ai trải qua lịch kiếp sớm như ." Mới bốn tuổi, nàng chỉ mới bốn tuổi.
Dù tìm khắp Thần giới, cũng từng ai nhỏ tuổi đến .
"Nhỏ tuổi cũng lợi thế của nhỏ tuổi."
"Nàng là Thiên Đạo, chỉ sợ trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn."
"Tuổi nhỏ, kiếp nạn sẽ tương đối đơn giản hơn."
Phó Cửu Tiêu và Tuệ Tuệ lặng lẽ con suốt nửa đêm, đến sáng sớm hôm liền lên đường đến Thần giới.
Thần giới chuyện, mừng rỡ ngớt.
Thiên Đạo sớm một ngày quy vị, đó là may mắn lớn lao cho tam giới.
Ngay lập tức, họ cử sắp xếp việc lịch kiếp.
Chỉ điều Thiên Đạo hóa vượt kiếp, khác hẳn với khác.
Không thể ghi chép vận mệnh, thậm chí ai thể phát hiện dấu vết của nàng.
"Tiểu thần ngài thương yêu nữ nhi nên sốt ruột."
" ngài từng là thần linh, cũng hiểu rõ quy tắc."
"Thần linh lịch kiếp, ít nhất còn thể ghi mệnh phổ."
"Nàng là tuyển định hóa của Thiên Đạo, khi rơi luân hồi, sẽ thể truy tìm tung tích." Các vị thần linh khuyên giải Phó Cửu Tiêu.
Phó Cửu Tiêu vung tay áo, giao tiếp với Thần giới.
Việc sắp xếp lịch kiếp trì hoãn nửa tháng.
Tiểu Ngôn Ngôn ngủ say suốt nửa tháng.
Trong thời gian đó, nàng từng tỉnh một , nhưng chịu nổi những âm thanh vang vọng khắp nơi, chọn cách chìm giấc ngủ.
Tuệ Tuệ đau đớn như con d.a.o cắt tim.
Thấy Phó Cửu Tiêu trở về, nàng vội hỏi: "Thế nào ?"
Phó Cửu Tiêu đỡ nàng trong điện: "Ba ngày nữa sẽ luân hồi."
Quả nhiên, trán Tuệ Tuệ hiện lên một nỗi lo lắng.
Phó Cửu Tiêu hôn nhẹ lên trán nàng.
"Đừng lo, nàng sẽ bình an trở về."
Những ngày Tuệ Tuệ chịu , hễ thể là ở bên cạnh nữ nhi.
Tiểu Thái tử mỗi ngày đều theo cữu cữu xử lý quốc sự, tan học liền lập tức đến tìm .
Nói thì, thực sự là đế vương trời sinh.
Lên triều từ năm bốn tuổi, ban đầu các đại thần còn chút lo lắng.
khi thấy thiên phú khắc sâu trong xương tủy của , một đám đại thần lão luyện chỉ hận thể ở triều đình cả ngày lẫn đêm, để thể truyền đạt hết điều cho .
"Muội luân hồi đại khái là bao lâu?" Tiểu Thái tử nắm tay , nỡ buông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Muội một đẻ , khi phụ hoàng rời , hai càng nương tựa , tình cảm vô cùng sâu sắc.
"Không ai nàng sẽ ở đó bao lâu, nhưng chúng ở đây luôn nghĩ về nàng, nàng sẽ sớm thôi. Đừng ..." Tuệ Tuệ nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt mặt nhi tử.
"Đợi khi nàng trở về, nàng vẫn sẽ nhỏ như ?" Tiểu Thái tử nhẹ giọng hỏi.
Tuệ Tuệ lắc đầu: "Nàng khác với thường, nàng sẽ lớn lên trong luân hồi. Ngươi đang lớn lên, nàng cũng đang lớn lên."
Tiểu Thái tử rơi nước mắt lã chã.