Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-07-23 13:50:59
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ta Minh Huyền là hài tử , nhưng ... trong mắt Tiểu Ngư." Ánh mắt Hứa thị chút ảm đạm.

Mười năm qua, tất cả đều đúng như vị đạo sĩ trúng.

Không sai một chữ.

"Trong mắt và trong lòng Tiểu Ngư, Tiểu Ngư là tương tư đơn phương mà thôi."

Rõ ràng Tiểu Ngư như .

"Phu nhân, lão gia đến ." Nha ở ngoài cửa nhẹ nhàng .

Hứa thị nhíu mày.

"Hắn đến gì?" Trước đây, nàng còn đắm chìm trong tình cảm năm xưa, tự thương tự trách.

Thậm chí còn cạnh tranh với hậu viện.

Kể từ khi Tiểu Ngư, nàng chỉ quan tâm đến con, Khương Mộc sống c.h.ế.t nàng cũng hỏi.

"Phu nhân, hôm nay là kỷ niệm hai mươi năm của chúng , ngươi quên ?" Khương Mộc bưng .

Hứa thị ngẩn .

Nàng và Khương Mộc đính ước sớm, nhưng tình cảm cũng phai nhạt sớm.

Sau năm năm thành hôn mới sinh Tiểu Ngư, giờ Tiểu Ngư mười bốn tuổi, tính là tròn hai mươi năm.

Bảo Nguyệt lặng lẽ lui ngoài.

Hôm nay Khương Mộc và Hứa thị cùng ăn tối, nghỉ trong phòng của nàng.

Hứa thị còn tình cảm gì với , nhưng nàng để Tiểu Ngư thiếu cha.

Nàng vẫn sẵn lòng chiều chuộng .

Chỉ điều...

Sự hòa thuận bên ngoài nhanh phá vỡ.

"Ngươi gì? Đi cầu Cửu Chuyển Kim Đan?" Bốp, Hứa thị một cái tát gạt bay tay đang giúp nàng cài hoa của Khương Mộc.

"Gia tộc họ Khương các ngươi mặt mũi lớn ?"

"Cửu Chuyển Kim Đan đó là bảo vật trấn trạch lưu truyền đời đời của nhà họ Ôn, nhà họ Khương các ngươi thần kinh !" Hứa thị lập tức nổi giận.

Hồi viên Tẩy tủy đan đó khiến Tiểu Ngư gọi là con dâu nuôi từ bé suốt nhiều năm, nàng tức đến mức sinh bệnh.

"Ngươi còn là một cái thứ gì ?"

"Tiểu Ngư nhi các ngươi bán một , các ngươi còn thế nào nữa?"

"Tiểu Ngư nhi là nữ nhi ruột của ngươi, ngươi suy nghĩ hả? Lúc ngươi là kẻ mù quáng và vô lương tâm như chứ?!" Hứa thị tức giận đến mức cổ họng đầy vị tanh, một mùi m.á.u tươi lan .

Ban đầu Khương Mộc còn an ủi nhưng khi mắng, sắc mặt trở nên tái mét.

"Ngươi ngu ngốc quá ? Tiểu Ngư nhi muộn sớm gì cũng gả , tương lai nàng dựa gia đình đẻ."

"Ngày mai Thế Thừa sẽ mở tông từ ghi tên danh nghĩa của , đó chính là một nửa nhi tử của . Giúp , chính là giúp chính !"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tiểu Ngư nhi chỉ nhẫn nhịn một chút lời đồn, chẳng gì tổn hại. Sau Thế Thừa tiên môn, sẽ là chỗ dựa của nàng."

Hứa thị tức giận đến mức run rẩy.

"Lời đồn sẽ tổn thương , ngươi tiểu Ngư nhi c.h.ế.t ?" Tim Hứa thị gần như rơi xuống đáy vực.

Khương Mộc xắn tay áo lên, sắc mặt lộ chút tức giận.

"Nàng sẽ c.h.ế.t ? Nàng sẽ bỏ Ôn Minh Huyền ?!"

"Ngươi nàng chịu lời đồn, nhưng thấy nàng vui mà. Từ nhỏ nàng là cái bóng của Ôn Minh Huyền, cái gì cũng màng."

"Thêm vài câu nữa ? Theo Ôn Minh Huyền, từng đối xử với nàng ?"

"Nói khó một chút, gả cho Ôn Minh Huyền, cũng coi nàng gì. Không bằng chăm sóc Thế Thừa thật , còn thể chỗ dựa cho nàng." Khương Mộc Hứa thị với ánh mắt cao ngạo.

Mặt mũi Hứa thị tái nhợt, dám bôi nhọ con như ?

Hứa thị gắng gượng lạnh một tiếng: "Chỗ dựa?"

"Ngày trong phủ lời đồn rằng một thai của là nam đinh, lẽ là hy vọng của nhà họ Khương. Chỉ là một chút lời đồn, thế mà Khương Thế Thừa chỉ mới vài tuổi thể đẩy ngã, suýt chút nữa mất đứa nhỏ. Hắn ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-425.html.]

"Còn bảo dựa , từ nhỏ tàn nhẫn, thật sự nghĩ là thể chỗ dựa nhà họ Khương ?"

Hứa thị kiêng kỵ việc tiểu Ngư nhi gần Khương Thế Thừa, ba tuổi hầu như cho gặp mặt.

Cho đến khi Khương Thế Thừa tê liệt, những năm qua nàng mới thỉnh thoảng cho tiểu Ngư nhi thăm.

"Ngươi , lúc đó còn nhỏ tuổi hiểu chuyện. Nam hài tử vốn dĩ nghịch ngợm, ngươi nhớ dai như ?"

"Ngươi là một trưởng bối, đừng so đo với hài tử."

"Việc quyết định, dù ngươi đồng ý , sẽ đến cửa đòi Cửu Chuyển Kim Đan." Nói xong, phủi tay áo ngoài.

Hứa thị tức giận trong phòng và lớn.

Bảo Nguyệt , thấy trong phòng bừa bộn, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Nàng hỏi một câu nào, chỉ cúi đầu dọn dẹp.

"Tiểu tiểu thư ?" Hứa thị mắt đỏ hỏi.

Bảo Nguyệt do dự một lúc, cúi đầu trả lời: "Đi theo Ôn công tử tham gia yến hội ngắm hoa."

Ánh sáng trong mắt Hứa thị dần tắt .

"Ta đây, tiểu Ngư nhi của đây." Hứa thị nỉ non.

Mà giờ phút , tiểu Ngư nhi đang ngước mặt lên thiếu niên mặc bộ huyền y với vẻ mặt mê đắm.

Dáng thiếu niên cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, mười sáu, mười bảy tuổi, khiến các cô nương xung quanh ngừng ngoái đầu .

Chỉ điều khuôn mặt thiếu niên lạnh lùng, môi mím chặt, khiến khác dám gần.

"Minh Huyền ca ca, đây là cái dây đeo cho ngươi, ngươi xem ?"

"Có thích ? Treo nó lên mặt ngọc bội đính hôn của chúng , chắc chắn sẽ ." Tiểu Ngư ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, nhưng trong ánh mắt của nàng chỉ duy nhất thiếu niên.

Thiếu niên chẳng thèm liếc nàng lấy một .

Bên cạnh, một công tử : "Con dâu nuôi từ bé của ngươi đúng là si. Không thêu túi thêu thì là dây đeo. Giống như một nha vẫy tay là đến, xua tay là ."

Ôn Minh Huyền thấy dáng vẻ ngốc nghếch cụp mi rũ mặt của nàng, trong lòng khỏi khó chịu.

Lập tức, túm lấy sợi dây đeo và ném thẳng xuống hồ.

"Làm cái gì sợi dây đeo, ai thèm quan tâm cái sợi dây của ngươi. Đừng gần nữa, thật là chướng mắt!" Ôn Minh Huyền nhíu mày.

"Ngọc bội, ngọc bội! Trên đó còn ngọc bội mà!"

"Bùm..." Một tiếng.

Tiểu Ngư chút do dự nhảy hồ nước lạnh giá.

Nước hồ lạnh buốt ướt đẫm tà áo, ướt cả mái tóc, chỉ thấy nàng màng tính mạng bơi về phía giữa hồ.

"Á!" Mọi đều hoảng hốt kêu lên.

Ôn Minh Huyền thấy tiếng "bùm", thì giật b.ắ.n .

Còn kịp suy nghĩ gì, lao xuống hồ.

Hắn tiến lên túm lấy Tiểu Ngư, nhưng Tiểu Ngư dùng sức đạp , đạp eo , khiến đau đến mức suýt nữa ngất .

"Ngươi phát điên cái gì ?" Ôn Minh Huyền nghiến răng hỏi.

"Ngọc bội, ngọc bội của !" Tiểu Ngư thì thầm gọi, cuối cùng nàng cũng nắm sợi dây, ướt sũng, nàng giữa hồ, đầu Ôn Minh Huyền.

"Lấy ."

"Ngọc bội của chúng ." Tiểu cô nương nở nụ tươi, nụ rạng rỡ.

Trong lòng Ôn Minh Huyền chấn động mạnh, chỉ gắt gỏng : "Cùng trở về!"

Tiểu Ngư tươi, để mặc Ôn Minh Huyền kéo nàng về phía bờ.

Nha vội vàng khoác áo lên nàng: "Tiểu tiểu thư!" Nha lo lắng dậm chân, mặt còn nước mắt.

"Ngọc bội thể mất, đó là minh chứng của hôn ước." Tiểu Ngư nghiêm túc .

Tóc còn đang nhỏ nước, khuôn mặt trắng ngần càng nổi bật vẻ quyến rũ, khiến ít thiếu niên chằm chằm.

"Bốp!"

Ôn Minh Huyền giáng một cái tát mặt nàng.

Loading...