Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 433
Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:07
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Mộc lấy danh nghĩa hôn sự của nàng, mà dây dưa với nhà họ Ôn.
Đến cả việc nhà họ Ôn diệt môn, cũng liên quan đến phận của nàng.
Tiểu Ngư Nhi im lặng, theo phía .
Thời tiết nắng gắt, khiến nàng mồ hôi nhễ nhại, thở dốc bước theo.
Ôn Minh Huyền hề ngoảnh đầu nàng dù chỉ một .
Hắn cứ mãi, còn nàng cứ lặng lẽ theo .
Mãi đến ngày thứ ba...
"Thế còn dì Du Nhiên? Ngươi đưa dì Du Nhiên ngoài cùng ?" Tiểu Ngư nhi cảm thấy gì đó . Hiện tại, Ôn phu nhân trở nên điên dại, thể nào sống thiếu chăm sóc .
Bước chân của Ôn Minh Huyền khựng .
Rất lâu , giọng khàn khàn cất lên: "Sau khi khỏi ngục, đến pháp trường thu nhặt t.h.i t.h.ể của tất cả trong tộc."
"Rất nhiều thi thể... Cả đời từng thấy nhiều t.h.i t.h.ể đến ."
"Còn tiểu thúc thắt cổ tự vẫn nữa. Một tài năng xuất chúng như thế, cuối cùng tự kết liễu đời ."
Giọng của Ôn Minh Huyền chậm rãi, mang theo sự trống rỗng.
"Ta đưa mẫu trở về nhà họ Ôn."
"Mẫu tìm thấy phụ , cũng tìm thấy tổ mẫu, liền đột nhiên hét lên và gào ngừng."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta dỗ nàng rằng gia đình xa."
"Nàng cứ lẩm bẩm rằng bỏ rơi nàng, đưa nàng cùng, một trận."
"Sau đó, thiêu xong tro cốt, chờ ngày hôm rải ."
" đêm đó..."
"Nàng ôm lấy tro cốt, bước xuống nước, kết thúc cuộc đời ."
"Ta nghĩ, nàng hẳn là hạnh phúc. Có thể đoàn tụ cùng gia đình, chắc hẳn là hạnh phúc..." Giọng của Ôn Minh Huyền trầm thấp, như đè bẹp chính .
Tiểu Ngư nhi cảm thấy trái tim thắt .
Người dì luôn dịu dàng, luôn trở thành chồng của nàng, tự kết liễu đời ?
Đôi mắt tiểu Ngư nhi khẽ run, một giọt lệ nóng hổi trào xuống.
"Ngươi cái gì? Ngươi nên vui mừng mới đúng! Nhà họ Ôn suýt diệt tộc, đan dược Cửu Chuyển Kim Đan các ngươi cũng lấy . Các ngươi đáng lẽ hài lòng mới !"
"Ngươi gì để ? Khương Thế Thành uống đan dược, chắc hẳn trở thành đơn linh căn nhỉ? Nhà họ Khương của các ngươi cuối cùng cũng thể trỗi dậy !"
"Ngươi nên vui mới đúng! Ngươi vui ! Ngươi cái gì chứ!"
Ôn Minh Huyền gào lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, mạnh mẽ lau nước mắt của nàng, bắt nàng .
"Ta từ hôn với ngươi mặt , ngươi mất mặt mặt . Giờ đây nhà họ Ôn còn nữa, ngươi vui chứ?" Ôn Minh Huyền nắm lấy cằm nàng, điên loạn hỏi.
Tiểu Ngư nhi chỉ rơi nước mắt: "Ta vui... Ta hề vui."
"Hahaha..." Ôn Minh Huyền bật lớn.
Vừa loạng choạng bước .
"Nhà họ Ôn sai điều gì? Rốt cuộc nhà họ Ôn sai điều gì? Nhà họ Ôn cả nhà trung liệt, cả một câu oán thán cũng ..."
"Cuối cùng kẻ tiểu nhân tiêu diệt."
"Nhà họ Khương... Nhà họ Khương thật giỏi giang! Bệ hạ... Bệ hạ... Nhà họ Ôn cam lòng!"
Nói xong, bịch một tiếng ngã xuống đất.
"Ôn Minh Huyền!" Tiểu Ngư nhi lao đến, thấy sắc mặt tái nhợt, liền đưa tay bắt mạch.
Mạch đập yếu ớt, tim như chết, đây là dấu hiệu của lòng nguội lạnh.
Khi tâm chết, con còn thể sống ?
Trời lúc bắt đầu tối, tiểu Ngư nhi cố gắng cõng lên, từng bước chậm chạp tìm đường đến một thôn xóm.
"Ôn Minh Huyền, ngươi cố gắng chút , sẽ nhanh chóng tìm đại phu thôi." Tiểu Ngư nhi dáng nhỏ bé, còn Ôn Minh Huyền cao lớn, mỗi bước của nàng đều loạng choạng.
Không từ lúc nào, trời bắt đầu đổ mưa.
Tiểu Ngư Nhi cõng , loạng choạng bước trong mưa.
Nơi hoang vu bóng , nàng vất vả lắm mới tìm một thôn nhỏ, cả kiệt sức.
Nàng ngã quỵ xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-433.html.]
Tiểu Ngư nhi cả sõng soài nền đất, ướt đẫm.
Nàng vội vàng chạy đến đỡ Ôn Minh Huyền.
"Thật xin , thật xin ... thật xin ..." Câu thật xin là vì cho bản nàng vì nhà họ Khương.
Tiểu Ngư nhi trong cơn mưa, ánh mắt thoáng chút mơ hồ.
Giờ đây nàng thể phân biệt , rốt cuộc là vận mệnh đang đẩy nàng tiến về phía đó là lựa chọn của chính nàng.
tai ương của nhà họ Ôn, cô nàng thể trốn tránh trách nhiệm.
Tiểu Ngư nhi liếc Ôn Minh Huyền, đang sống c.h.ế.t rõ.
"Ngươi là con nối dõi duy nhất của nhà họ Ôn, là duy nhất..." Nàng thì thầm.
Đứa con duy nhất của Ôn phu nhân.
Giờ đây, nàng chẳng thể phân định rõ đó là vận mệnh lựa chọn của chính .
Trong cái thôn nhỏ, từng nhà một đóng chặt cửa. Tiểu Ngư nhi nữa cõng Ôn Minh Huyền lưng, tiến lên gõ cửa một cách khiêm nhường.
"Ở đây ai ? Xin ngài ơn, đại phu nào ở gần đây ?"
Bên trong một tiếng đáp .
Người Ôn Minh Huyền nóng như lửa đốt, khiến cảm thấy bỏng rát.
"Xin ngài ơn, xin hỏi ở đại phu? Xin ngài hãy giúp chúng , ơn." Tiểu Ngư nhi liên tục gõ cửa từng nhà, rõ ràng thấy âm thanh bên trong, ánh đèn vẫn còn sáng.
khi giọng lạ từ bên ngoài, họ chần chừ.
Không ai mở cửa.
Tiểu Ngư nhi quỳ ngoài cửa, dập đầu mấy , đối phương vẫn chút động lòng.
Nàng tiếp tục bước tới, cõng gõ cửa gần hết cả thôn, cho đến khi một căn nhà thở dài cánh cửa "kẹt" một tiếng mở .
"Vào ." Một lão nhân đốt đèn lên thở dài.
Vừa bước cửa, một tiểu cô nương lập tức đóng sập cửa .
"Ở chỗ chúng đây dạo tà ám quấy nhiễu, ban đêm ai cũng dám mở cửa." Người là cháu của lão nhân, tên tiểu Anh Đào.
Tiểu Ngư nhi bối rối cảm ơn lão nhân và tiểu Anh Đào: "Cảm ơn ngài."
"Đứa nhỏ lẽ là nóng lên , trong nhà còn ít thảo dược chữa nóng. Ngươi tiên cứ sắc thuốc cho uống , ngày mai tìm đại phu." Khuôn mặt lão thái thái hiền từ. Tiểu Ngư nhi quanh, thấy nhà họ nghèo khổ, cuộc sống chắc hẳn khó khăn.
Sau khi cảm ơn, nàng đặt Ôn Minh Huyền trong phòng vội vàng sắc thuốc.
Đợi đến khi đổ thuốc miệng , trời cũng sắp sáng.
Sau đó, nàng mang bạc tìm đại phu duy nhất trong thôn, một vị lang chân đất, chỉ : "Hắn đây là bệnh tâm, tâm bệnh cần tâm dược mới chữa . Tuổi còn trẻ, nghĩ đến chuyện tìm c.h.ế.t cơ chứ." Ông kê một đơn thuốc, chỉ để bồi bổ cơ thể.
Tiểu Ngư nhi cảm ơn tiễn ông .
Nàng đưa bạc cho Dương bà bà, nhưng bà đẩy .
"Ta một lão bà tử, lấy nhiều bạc như gì? Ngày thường với tiểu Anh Đào nương tựa , đến nhà trò chuyện vui vẻ là thấy mừng ." Dương bà bà từ chối.
"Ăn chút gì , mới sức mà chăm sóc khác." Tiểu Anh Đào bưng bát cháo đưa cho tiểu Ngư nhi.
Nhìn thoáng qua Ôn Minh Huyền giường, nàng thoáng ngẩn .
Ôn Minh Huyền tuấn tú, là vẻ hiếm thấy.
Tiểu Ngư nhi gật đầu nhận lấy bát cháo.
Dương bà bà từng hai nhi tử, nhưng cả hai đều mất trong chiến loạn, chỉ còn một cháu gái nhỏ.
Hiện tại hai bà cháu sống ở cuối thôn.
"Hai chắc là ?" Dương bà bà .
Tiểu Ngư nhi sững sờ: "Sao ngài ?"
"Nhìn là thấy giống ." Dương bà bà mỉm .
Tiểu Ngư nhi im lặng một lúc. Quả thật, hai họ chút gì giống .
Nàng vốn định rằng nhà gặp nạn, hai là chạy nạn.
xem chuyện thể qua mắt khác.
"Hồi nhỏ hai nhà chúng từng một hôn ước." Tiểu Ngư nhi nhiều, giờ đây, e rằng hôn ước cũng còn ý nghĩa.
"Hợp đôi đấy chứ." Tiểu Anh Đào còn buột miệng khen.
Tiểu Ngư nhi mím môi, khẽ .
"Haiz, tiểu Anh Đào nhà bao giờ mới xuất giá. Mấy cuộc hôn sự đây đều chẳng hiểu tự dưng hủy hết." Dương bà bà thở dài.