Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:17
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Anh Đào khựng .

Khựng một lát mới đáp: "Không , hồi nhỏ gọi là Anh Đào." Giọng buồn, nàng cúi đầu nhẹ.

"Hồi gọi là tiểu Củ Cải. Củ cải nhỏ, giống như nam hài tử ." Nàng khổ.

"Hồi nhỏ cha qua đời, nhà nam đinh, ai cũng thể ức hiếp. Vậy nên tự coi như nam hài nhi, tiểu Củ Cải. Một cái tên, thể đổi gì chứ? Rốt cuộc vẫn chỉ là một nữ hài."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mắt tiểu Củ Cải đỏ lên.

Nói đến đây, nàng liền đặt đũa xuống.

"Phụ , đại bá qua đời, liền thích đến tranh giành ruộng đất. Hôm đó, lúc cướp ruộng đất, trong nhà náo loạn dữ dội."

"Ôi, nếu là nam hài thì mấy."

" là cô nương. Cô nương gả thì như bát nước hắt , ai cũng giành ruộng đất. Giá như lớn hơn một chút thì , ít nhất thể dẫn một rể về nhà. lúc đó còn quá nhỏ..."

"Hôm đó náo loạn dữ dội, rõ ràng là , nhưng những ác độc nhất chính là họ. Ta xông lên cắn kẻ khởi đầu chuyện, cầm cuốc giơ lên c.h.é.m về phía ."

"Là con ch.ó nuôi, Hỉ Hỉ, lao tới chắn cho , cả Hỉ Hỉ hất văng ngoài."

"Sau đó, phát điên gào , cầm d.a.o lao lên điên cuồng đ.â.m về phía họ. Cuối cùng mới đuổi đám đó ."

" cuối cùng cũng chỉ giữ căn nhà , còn Hỉ Hỉ của ... cũng c.h.ế.t ."

"Ta chôn nó ở cạnh mộ tổ của gia đình ."

Tiểu Anh Đào khẽ run môi, như gì đó nhưng khép miệng, thêm.

"Cốc cốc cốc..." Tiểu Ngư nhi định hỏi thêm thì gõ cửa.

Một phụ nhân mặc đồ đỏ, tay cầm khăn, uốn éo bước .

Phụ nhân bước , tiểu Ngư Nhi khẽ nhăn mũi, ngửi thấy mùi phấn son rẻ tiền nồng nặc.

Vừa thấy bà , mặt tiểu Anh Đào liền xụ xuống.

"Ôi trời, Dương tỷ tỷ, đến đây. Ta là tới giúp nhà các đấy."

"Ngươi ? Tối qua, nha đầu sợ đến phát khiếp, dám gả cho tà ám. Ta đề nghị để cô nương nhà ngươi thế."

"Ta nghĩ, chúng giao tình bao năm, thể thấy c.h.ế.t mà cứu. Nên đặc biệt đến để mai cho tiểu Anh Đào nhà ngươi."

Sắc mặt Dương bà bà phần khó coi.

Chính bà mối vài mai mối, nhưng đều giới thiệu những kẻ gì.

"Lần là một gia đình , con trai độc nhất, năm nay 19 tuổi, nhà trăm mẫu ruộng . Cha còn cho 100 lượng vàng sính lễ, là gia đình trấn đấy." Bà mối với vẻ mặt phấn khởi.

"Ta chiêu tế." Tiểu Anh Đào lạnh lùng .

Bà mối sượng mặt: "Tiểu Anh Đào, ngươi đây là hiểu chuyện . Với cảnh nhà ngươi như , nam oa nhà tử tế nào chịu rể?"

"Nhà lắm, về đó là hưởng phúc."

"Vậy bà hưởng phúc ." Tiểu Anh Đào đáp bằng giọng đầy mỉa mai.

Dương bà bà phẩy tay: "Chu , chuyện tạm thời nhắc đến nữa. Tà ám trừ..." Lời còn dứt.

Bà mối lập tức đổi sắc mặt: "Dương tỷ tỷ, đây là cứu ngươi, là giúp ngươi, mà ngươi còn điều!"

"Thật là giúp ? Con trai độc nhất 19 tuổi kiệt quệ thể, giờ còn mắc bệnh hoa liễu ở nhà dưỡng bệnh. Bà thực sự là đến giúp đỡ?" Ôn Minh Huyền dựa cửa, nhàn nhạt .

Sắc mặt Dương bà bà lập tức đổi.

"Ngươi cút! Cút ngoài!!" Dương bà bà cầm chổi đuổi bà mai .

"Nếu ngươi còn đến đây, sẽ đánh gãy chân ngươi!"

"Được , xem nhà ngươi thể tìm thế nào. Được thôi, tiểu Anh Đào, đợi uống rượu mừng của ngươi đấy." Bà mối chật vật chạy trốn, khi còn phun một bãi nước bọt, uốn éo rời .

Tiểu Anh Đào tức đến đỏ cả mắt: "Ta , là bọn họ giày vò ."

Dương bà bà vốn là vợ của đại phòng, năm đó bà phụng dưỡng cha chồng, nên hai cụ để vài mẫu ruộng .

Dương Đại Lang chăm chỉ, nhà còn kiếm ít sản nghiệp.

Chỉ tiếc phận bạc bẽo, đều c.h.ế.t sớm.

Chỉ còn hai cô nhi quả phụ ở giữ nhà.

Chưa đầy nửa năm khi hạ táng, nhị phòng – tức Dương gia liền đến tranh giành ruộng đất.

Thời buổi , chuyện thôn dân chiếm đoạt tài sản của nam đinh là điều thường gặp.

Trưởng thôn thấy hai con bơ vơ, giúp họ giữ căn nhà, nhờ đó mới nơi nương .

nếu tiểu Anh Đào gả , căn nhà e rằng vẫn rơi tay bọn họ.

Tiểu Anh Đào và Dương bà bà ôm nức nở.

Đến trưa, Dương bà bà mới tìm trưởng thôn để rõ sự tình.

Thôn dân dù nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

dần dần hỏi han về thật giả, tiểu Ngư nhi đều gật đầu xác nhận.

Mọi vui mừng nhảy cẫng lên, trưởng thôn cũng thẳng thắn , nếu trong vòng một tháng tà ám xuất hiện, sẽ trao thưởng cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-437.html.]

Tiểu Ngư Nhi để tâm, lượt đồng ý.

Đêm đến, tiểu Anh Đào trong sân, ngẩng đầu trời.

"Tiểu Ngư tỷ, ngươi tin mệnh ?"

Tiểu Ngư Nhi cũng ghế mây, Ôn Minh Huyền một thanh y bên cửa sổ, thể thấy rõ đường nét khuôn mặt nghiêng của nàng.

"Ta tin." Tiểu Ngư Nhi bật nhẹ.

Tiếng như một sự chế giễu với vận mệnh.

Khóe miệng Tiểu Anh Đào cong lên.

" tin."

"Sau khi Hỷ Hỷ chết, thường đến mộ nó để ở cạnh nó."

"Trở về, thường mơ thấy một . Người bảo chờ , rằng một ngày nào đó sẽ đến cưới . trong giấc mơ luôn sương mù bao phủ, rõ giọng của , cũng chẳng thấy rõ dáng vẻ."

"Ngư Nhi tỷ, đang chờ ."

" dám với nãi nãi." Lời của tiểu Anh Đào khiến tiểu Ngư nhi lập tức thẳng dậy.

Quả nhiên, những lập khế ước với trời đất, trong mệnh sẽ định gặp .

"Ngươi sẽ ? Chỉ là một giấc mơ thôi mà." Tiểu Anh Đào nhỏ.

Tiểu Ngư nhi xoa đầu nàng.

"Đương nhiên là . Có lẽ, đó là thần hộ mệnh ông trời phái đến." Mặc Linh , một cái là thật lòng.

Tiểu Anh Đào nheo mắt dịu dàng.

Hai tựa ghế mây, hương cỏ thơm mát, gió nhẹ thổi qua, hai tiểu cô nương tựa đầu , khung cảnh thật yên bình.

Sáng hôm .

Tiểu Ngư nhi đến nơi hẹn, tìm Mặc Linh .

Khi Mặc Linh chuyện, mừng đến mức cái đuôi cũng lộ .

Mặc Linh đổ bộ tiền bạc , xổm đất đếm đếm .

"Thời gian qua núi tìm ít thú rừng và thảo dược."

"May mắn tìm một củ nhân sâm, tuy niên đại lâu, nhưng cộng thêm thú săn , đổi hơn tám mươi lượng bạc."

"Trên hiện tổng cộng hai trăm sáu mươi bảy lượng bạc."

"Ta nghĩ , mua nhà nữa, sẽ đến nhà nàng ở rể."

Ở nông thôn, bá tánh cả năm giỏi lắm kiếm mười lượng bạc, trừ chi tiêu thì chỉ còn vài lượng.

Tiểu Ngư nhi sờ túi, nhà họ Hứa cho nàng ít tiền bạc.

Đến lúc đó nếu thành, nàng sẽ tặng hai họ một phong bao lì xì thật hậu hĩnh.

Không lâu , Mặc Linh mời một bà mối từ thôn bên, trả giá cao, Mặc Linh dẫn theo bà mối đến nhà ngay lập tức.

Không gì về việc kết , chỉ đến trò chuyện.

Buổi sáng trời quá nắng, vẫn thể ngoài .

Nghe bà mối đến nhà, Tiểu Anh Đào mặt mày tối sầm canh cửa.

khi thấy nam tử phía bà mối, tiểu Anh Đào ngẩn , lập tức đỏ bừng mặt.

Rõ ràng từng gặp trong giấc mơ , nhưng luôn cảm thấy chính là .

"Tẩu tử, hôm nay đến chuyện nhỏ."

"Ta một cháu trai bà con xa, năm nay hai mươi hai tuổi, nhà ở cách đây ngàn dặm. Ôi, bên đó lũ lụt, cả gia đình chạy nạn, giờ chỉ còn mỗi ."

"Hắn từng học chữ, chút ít. Người thì thật thà chất phác, đừng thấy dáng vẻ cao lớn mà lầm, đứa nhỏ hiền lành."

"Hắn , còn tìm một gia đình để ở rể."

"Ta nghĩ, đến thôn các ngươi hỏi thử, nếu nhà nào ý, chúng bàn bạc. Ngài thấy thế nào?" Bà mối kéo tay Dương bà bà một cách mật.

Lại tiếp tục khen ngợi tiểu Anh Đào ngớt, khiến trong lòng Dương bà bà cũng chút d.a.o động.

Nhìn thấy sắc mặt cháu gái ửng hồng, tỏ tức giận, bà liền đoán vài phần.

Khi rời , hai bên đều hài lòng.

Tiểu Anh Đào và Mặc Linh chạm ánh mắt , cả hai đều bối rối, thẹn thùng mà dời mắt nhưng nhịn qua, khiến khuôn mặt đỏ ửng.

"Tiểu Ngư tỷ, cảm thấy chính là trong mơ của ." Tiểu Anh Đào kéo tay tiểu Ngư nhi thì thầm .

"Ngươi sợ là tinh quái chốn sơn dã ?" Tiểu Ngư nhi khẽ đáp.

Tiểu Anh Đào lắc đầu: "Thực , lúc nhỏ từng bên mộ phụ , dường như lờ mờ thấy ."

"Ta sợ. Hắn bao giờ tổn thương ." Nàng thậm chí cảm thấy an yên và quen thuộc như từ lâu.

Tiểu Ngư nhi xoa đầu nàng.

"Ngươi sẽ hạnh phúc thôi."

Loading...