Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 438

Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:20
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôn sự diễn suôn sẻ và định nhanh.

Chỉ nửa tháng, chọn ngày Mặc Linh ở rể, khiến thôn La Gia xôn xao ngớt.

"Đến ở rể thì tích sự gì?"

"Nam nhân bao giờ ở rể." Một bên nhị phòng cửa nhà , nhổ nước bọt .

"Đi chạy nạn, chỉ mấy kẻ nghèo ăn cơm mới chịu ở rể."

Đang bàn tán thì ở đầu thôn truyền đến tiếng reo hò.

"Ôi trời, đúng là tiểu Củ Cải nhặt báu vật!"

"Chưa thành hôn mà cô gia chi một trăm lượng bạc, sửa sang căn nhà cũ cho Dương bà tử. Thêm đó, còn xây thêm mấy phòng, sửa tường rào. Nhà họ La giờ ngói xanh tường trắng, sân thì lát đá cuội nhỏ, quá trời."

"Nghe vẫn còn thừa tiền, bộ đều để Dương bà tử chi tiêu."

"Căn nhà đó xây hơn cả nhà trưởng thôn."

"Còn mua cho tiểu Củ Cải mũ phượng áo cưới, thêm nhiều loại vải vóc. Chất đầy cả một xe ngựa! Không là vải thô nha, còn vải bông, lụa là, thật giàu ."

"Nghe còn tặng ruộng , thậm chí cả bò. Tất cả đều cho tiểu Củ Cải. Đây mà là chạy nạn gì chứ, vốn dĩ là con trai độc nhất trong nhà."

"Thế mà chọn tiểu Củ Cải."

"Dương bà bà vui đến mức lộ cả lợi ."

"Sinh tuấn tú thế , đồng ý ở rể. À mà nhắc mới nhớ, nhị phòng nhà các ngươi nên trả ruộng đất cho họ ?"

"Hồi đó các nhà họ La tuyệt tự, chê tiểu Củ Cải là nữ nhi, sợ nàng mang tiền bạc nhà họ La lấy chồng, phá hoại gia sản nhà họ La, nên mới khăng khăng đòi giữ hộ. Giữ một cái là mười mấy năm."

"Giờ tiểu Củ Cải kén rể, con cháu chẳng vẫn là nhà họ La ? Các định trả ruộng đất gia sản ?" Có trong thôn cố ý châm chọc.

Sắc mặt nhị phòng đen kịt. Năm xưa vất vả lắm mới chiếm gia sản của đại phòng, giờ thể trả chứ?

Hôn sự của Tiểu Anh Đào tổ chức cực kỳ linh đình.

Dương bà bà bao giờ nghĩ rằng Mặc Linh mang theo cả gia sản để ở rể.

Nhìn căn nhà mới khang trang, cháu gái nhỏ tươi như hoa, khách khứa tới tấp qua .

Dương bà bà vui đến mức rơi nước mắt.

Sau khi trao canh, Mặc Linh thuận theo thiên ý trả ân tình, thể cũng trở nên vững chắc hơn, thậm chí ban ngày cũng thể ngoài.

Hôn sự vẫn tiến hành như thường lệ.

Tiểu Anh Đào phận thật sự của Mặc Linh, ôm một trận thật lâu.

Hỉ Hỉ của nàng, cuối cùng trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

nàng với nãi nãi về phận thật sự của .

Cứ để bà sống vui vẻ đến cuối đời.

Hôn sự diễn náo nhiệt, thôn dân nhà tiểu Củ Cải mà đầy ngưỡng mộ.

Mọi cũng nâng chén kính rượu Ôn Minh Huyền và Tiểu Ngư.

"Cảm ơn hai vị ân nhân đuổi tà ám trong thôn chúng . Chúng kính hai vị một chén rượu." Thôn dân tự nguyện đến mời rượu.

Mặc Linh chớp chớp đôi mắt, nụ lộ vẻ ngượng ngùng.

" đúng, các ngươi là công thần. Ta cũng xin kính ân nhân một chén." Nếu các vị, cũng thể tìm Tiểu Anh Đào.

Trưởng thôn : "Cả thôn chúng đều ơn các ngươi. Nếu các ngươi trong thôn, căn nhà cạnh nhà tiểu Anh Đào đang bỏ trống, các ngươi thể dọn đó ở."

Ôn Minh Huyền gật đầu nhẹ.

Hiện giờ tiểu Anh Đào lập gia đình, họ cũng tiện tiếp tục ở nhà nàng.

"Nhắc đến chuyện , hai các ngươi định bao giờ thành đây?"

"Ôn , hiếu kỳ của ngươi cũng nên qua . Không thể để lỡ chuyện đại sự cả đời của cô nương ."

"Tiểu Ngư nhi là cô nương . Nàng thật lòng đối với ngươi."

"Nếu ngươi thành hôn, tiểu khoả tử trong thôn đều đang chờ đấy." Trưởng thôn vỗ vai Ôn Minh Huyền lớn.

Ôn Minh Huyền chỉ mỉm gì.

Trong hôn lễ, Dương bà bà vui quá nên uống thêm vài chén, nhà nhị phòng lẽ sợ bà đòi gia sản nên chẳng thèm đến.

"Chà, cháu rể của ngươi săn b.ắ.n giỏi thật đấy. Coi bộ còn chút võ công, cháu ngươi đúng là may mắn lớn ." Người trong thì trầm trồ ngưỡng mộ.

Bà mối đuổi thì bĩu môi, thật đúng là bà gặp .

khờ tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-438.html.]

Chú rể cô dâu với ánh mắt say đắm, ai thấy mà cảm động cơ chứ.

Tiểu Anh Đào dẫn Mặc Linh thăm mộ, báo tin cho vong linh cha .

Khi qua nhà nhị phòng, Mặc Linh bước tới gõ cửa: "Nhị gia gia, ngày mai chúng sẽ đến lấy gia sản của tổ tiên." Năm đó, họ dùng lý do đại phòng con cái để chiếm đoạt gia sản. Bây giờ Anh Đào chiêu tế về, tất nhiên đòi .

Tiểu Ngư Nhi chẳng quan tâm nhiều, Mặc Linh là lão yêu tinh ngàn năm tu luyện, thể để phàm nhân cưỡi lên đầu.

Hắn vốn là yêu tinh núi, săn bắn, thể tìm thảo dược quý, nên tiểu Anh Đào chắc chắn sẽ sống những ngày tháng .

Còn tiểu Ngư nhi thì bận rộn dọn nhà.

Dọn đến căn nhà trống kế bên.

Ôn Minh Huyền bệnh lâu năm, vẫn đang uống thuốc, e rằng còn thêm một thời gian nữa.

Tạm thời thể khác.

Hơn nữa, Ôn gia hiện diệt tộc, cũng nơi nào để về.

Hôm dọn nhà.

Thôn dân ai cũng đến chúc mừng, thì tặng trứng gà, thì mang ít gà vịt.

Về trưởng thôn mang đến khế đất. Căn nhà vốn là của công trong thôn, họ vì giải quyết vấn đề tà ám nên tặng.

Tiểu Ngư nhi lấy bạc, chỉ nhận căn nhà nhỏ .

Ôn Minh Huyền mặc một bộ vải thô, trông vẫn toát lên vẻ thanh tao như ánh trăng, nhưng đang sửa chuồng lợn.

Tiểu Ngư nhi nhóm lửa trong bếp, khói bếp mỏng manh bốc lên, tạo nên khung cảnh thật thú vị.

Ôn Minh Huyền trong sân, khói bếp bay lên từ dãy núi xanh, thiếu nữ ăn mặc một váy dài màu hồng phấn, tay cầm một nắm rau cải thìa trở về.

"Tối nay ăn cháo gà. Thêm chút rau thái nhỏ chắc chắn sẽ ngon." Tiểu Ngư nhi tươi .

Cây trâm ngọc của nàng đổi thành trâm bạc từ khi nào, áo gấm cũng bằng váy dài vải thô.

Ôn Minh Huyền khẽ nhíu mày.

Ban đêm.

Nàng ở gian trái.

Hắn ở gian .

Ôn Minh Huyền ngủ, bàn bình hoa thích, cũng sách mà thường .

Hắn khẽ đẩy cửa sổ ...

Bên ngoài cửa sổ là một cái bình vỡ nát, trong bình trồng một cây tùng xanh mang về từ núi.

Hôm đó trời mưa, nàng liều mang nó về trong mưa.

Ngoài nhà, tiếng ve kêu râm ran, bên trong tĩnh lặng như tờ.

Nếu như... nếu như tất cả sự phản bội từng xảy thì bao.

Tiểu Ngư Nhi vẫn như khi, với một cách dịu dàng, tươi tắn.

nàng còn gọi là Minh Huyền ca ca nữa.

Hắn cũng gọi nàng một tiếng "Ngư nhi" nào nữa.

Mọi thứ dường như chẳng đổi, nhưng cũng như chẳng còn giống .

Ôn Minh Huyền đưa tay lên n.g.ự.c .

Dưới lớp y phục, giấu kín chứng tử của tất cả trong gia tộc họ Ôn.

Một , lo xong thủ tục xóa tên cả gia tộc.

Không ai sự tuyệt vọng của ngày hôm đó.

Ôn Minh Huyền lặng cửa sổ suốt cả đêm.

Hai cùng sống yên bình trong thôn.

Người trong thôn thường đùa cợt: "Ôn , ngươi còn cưới vợ? Vị hôn thê đợi ngươi lâu như , cũng nên cho nàng một danh phận chứ!"

"Ôn , con thể quên gốc."

"Ôn , bao giờ mới uống rượu mừng của hai đây?"

Thời gian trôi qua, ngay cả Dương bà bà cũng bắt đầu sốt ruột: "Minh Huyền , ngươi là con trai một trong nhà, cha ngươi chắc chắn cũng mong ngươi cưới nàng sớm thôi."

"Nghe hai ngươi còn là đính ước từ trong bụng , càng sớm thành ."

"Ngay cả Anh Đào cũng mang thai , ngươi thể chậm trễ nữa ."

Loading...