Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 440
Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:25
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sân nhỏ đơn sơ, khắp nơi treo đầy lụa đỏ.
Dù đơn sơ nhưng cũng thấy sự tận tâm của chủ nhân.
Xung quanh sân hoa nở rộ, đủ màu sắc, tràn đầy thở mùa xuân.
Tất cả đều do Tiểu Ngư mang về từ núi trong những lúc rảnh rỗi.
Thôn dân nhiệt tình giúp đỡ, khiến đám cưới trở nên vô cùng náo nhiệt.
"Tân lang ? Sao tân lang vẫn ?"Trưởng thôn thắc mắc hỏi.
"Sắp đến giờ , vẫn thấy tân lang?"
Anh Đào lo lắng, liếc Tiểu Ngư đang trùm khăn đỏ.
Tân nương yên lặng gương đồng chờ đợi.
Tân lang vẫn thấy bóng dáng.
lúc Anh Đào đang đoán mò, bên ngoài tiếng hô: "Tân lang về !"
Nàng lén thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng Ôn Minh Huyền bỏ trốn.
Dương bà bà vội : "Có lẽ bái mộ tổ tiên, giờ về . Giờ lành đến, mau thành thôi." Bà chút bất an.
Cảm giác mí mắt cứ nháy liên tục.
Tiếng chiêng trống rộn ràng, chúc mừng Ôn Minh Huyền.
"Cưới thì đối xử với nàng, sống thật hạnh phúc, hai nương tựa , đến đầu bạc răng long." Dương bà bà nắm tay Ôn Minh Huyền, ngừng dặn dò.
Tay Ôn Minh Huyền lạnh lẽo, lạnh đến rợn .
Dương bà bà cảm thấy hôm nay Ôn Minh Huyền khác thường.
Cả toát khí chất siêu thoát, trông như tiên nhân.
Nghe các tiên sư của tiên môn xuất sơn nhận đồ , nhưng điều chẳng liên quan gì đến cái thôn hẻo lánh .
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
Trong nhà, các bài vị kín cả gian, khiến rợn .
Rõ ràng thành chỉ cần bái cha , nhưng Ôn Minh Huyền mang hết bài vị của họ hàng.
Tiểu Ngư ngừng quỳ lạy, ngừng lên.
Cứ quỳ lạy liên tục đến khi chân run lên bần bật.
Lạy đến mức trán đỏ lên.
Anh Đào mà mắt đỏ hoe, Mặc Linh kéo nàng , lắc nhẹ đầu.
Hắn thể thấy mối dây dưa giữa Tiểu Ngư và Ôn Minh Huyền sâu đến mức nào.
Đồng thời cũng chút sợ hãi Ôn Minh Huyền ngày hôm nay.
Hắn tu hành ngàn năm, mà Ôn Minh Huyền chỉ là phàm nhân, mà cảm giác sợ hãi từ tận xương tủy.
"Phu thê giao bái."
Khoảnh khắc phu thê cúi đầu bái lạy , bên ngoài gió nổi mây phun.
Rõ ràng là một ngày nắng , thế mà giờ đây cát bay đá chạy, mây đen che khuất mặt trời.
"Ôi chao, tự dưng gió lớn thế ." Cơn gió đến kỳ lạ khiến ai nấy đều phần sợ hãi.
"Hình như sắp mưa lớn . May mà dựng lều ."
"Lễ thành."
"Đưa động phòng."
Lễ nghi tất, Anh Đào dìu Tiểu Ngư trở về hậu viện.
Ôn Minh Huyền ở tiền viện tiếp khách, mãi đến khi trời nhá nhem tối, thôn dân mới lượt về.
Tiệc vui tan .
Ánh nến lập lòe, tiếng nến cháy lách tách trong gian phòng tĩnh lặng.
Nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Minh Huyền, tay Tiểu Ngư đang nắm chiếc khăn tay khẽ siết .
Dưới khăn trùm đầu, nàng thấy bóng dáng từng bước tiến gần.
Nam tử dừng mặt nàng trong giây lát. Nhịp thở của nhẹ nhàng, cả hai đều cảm nhận thở của đối phương.
Ánh sáng ùa tới.
Hắn vén khăn trùm đầu lên.
Tiểu Ngư cảm thấy chói mắt, khẽ ngẩng đầu.
Ôn Minh Huyền dường như vẻ của nàng choáng ngợp, ánh mắt vội vàng lảng tránh.
"Uống chén rượu giao bôi ."
Hai cầm chén rượu, thở quấn lấy .
Tiểu Ngư ngẩn ngơ trong thoáng chốc.
"Hôm nay ngươi ?" Tiểu Ngư hỏi.
"Ngươi gì với ?" Nàng chăm chú.
Hai cổ tay giao , thở hòa quyện.
Ôn Minh Huyền nhíu mày: "Chỉ thăm cha một chút."
Tiểu Ngư thêm gì.
Rượu mạnh trôi qua cổ họng, khiến nàng khẽ ho nhẹ một tiếng.
Ôn Minh Huyền định giơ tay lên, nhưng như nhớ điều gì đó, vội vàng thu tay về.
Hắn nắm lấy tay nàng, dập tắt ngọn nến đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-440.html.]
Từng bước, từng bước tiến về phía giường.
Trong màn đêm.
Mưa to đổ xuống.
Gian phòng yên lặng đến đáng sợ.
Tĩnh lặng đến mức khiến bất an.
Gió cuồng loạn thổi lên khiến cửa sổ kêu lách tách.
Ôn Minh Huyền ôm nàng bên mép giường. Thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ tựa lồng n.g.ự.c .
Cả hai cảm nhận ấm cơ thể của .
"Ngươi ? Mỗi ngày khi nhắm mắt , hình ảnh tổ phụ tổ mẫu, cha và c.h.ế.t mặt hiện lên. Ta mãi thể ngủ yên." Ôn Minh Huyền ôm nàng, cằm tựa lên vai nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn thì thầm.
"Tiểu Ngư nhi, cả đời , bao giờ quên mối hận ." Khương gia!
Khương gia!
Bệ hạ!
"Minh Huyền ca ca... ngươi cổ tay ." Tiểu Ngư nhắm mắt, khẽ gọi một tiếng.
Khoảnh khắc tiếng dứt.
"Phập!"
Tiếng mũi đao sắc nhọn cắm sâu thịt.
Máu tươi tuôn , thấm ướt bộ hỷ phục đỏ của Tiểu Ngư. Nàng vẫn nhắm mắt, bình thản, chút ngạc nhiên.
Bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, tia chớp xé toạc màn đêm.
Ôn Minh Huyền rõ khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Ngư.
"Tiểu Ngư nhi..." Giọng Ôn Minh Huyền run rẩy.
Tay cầm đao ngừng run lên.
Hắn xuống nơi ánh mắt của nàng dừng . Cổ tay nàng, một đốm đỏ nhỏ đang từ từ mọc những sợi tơ đỏ.
đúng khoảnh khắc d.a.o đ.â.m thịt, tất cả tơ đỏ tan biến, cả đốm đỏ cũng biến mất còn.
Tiểu Ngư như khẽ thở dài, như chế giễu, khóe môi cong lên.
Nàng giơ tay, siết chặt bàn tay Ôn Minh Huyền đang nắm chuôi đao, ép chặt đao.
Sau đó, nàng bất ngờ lao về phía .
"Phập!"
Toàn bộ đao cắm sâu cơ thể nàng.
Máu tươi ộc từ miệng nàng.
Ôn Minh Huyền điên cuồng buông tay: "Tiểu Ngư nhi! Xin ngươi, Tiểu Ngư nhi, xin ngươi!"
"Ta... thể buông bỏ tất cả, thể bỏ qua chuyện cả gia đình g.i.ế.c oan, thể cưới con gái của kẻ thù diệt tộc."
"Ta..." Ôn Minh Huyền màu đỏ chói mắt, cảm thấy trái tim ngừng lạnh buốt, run rẩy.
Tiểu Ngư nhi , nhưng dòng m.á.u tươi tuôn nhanh chóng khiến nàng thậm chí cũng nổi.
Nàng chầm chậm ngã xuống đất.
Ba ngày .
Nàng phát hiện sách tu hành của "Vô Tình Đạo" gối của Ôn Minh Huyền.
Vô Tình Đạo.
Kiếm chặt tình, đoạn tuyệt yêu đương.
Toàn tộc nhà họ Ôn chết, giờ đây, chỉ còn bản nàng– duy nhất từ hôn.
Sát thê, chứng đạo.
Tiểu Ngư khẽ, tiếng nhỏ thoảng qua.
Máu tươi ngừng tuôn từ miệng nàng.
Nàng thậm chí Ôn Minh Huyền lấy một , chỉ khẽ , sinh cơ dần dần rời bỏ cơ thể.
Cho đến khi... ánh sáng trong đôi mắt mờ dần.
Cảm nhận thở của nàng tắt hẳn, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ mắt Ôn Minh Huyền.
Rõ ràng trái tim chai sạn, tại nỗi đau run rẩy cả ?
Cả cơ thể run lên ngừng.
Một lão nhân lặng lẽ cửa: "Trần duyên đoạn, ngươi nên theo tu hành."
Một mầm giống trời sinh cho việc tu hành, mà để gặp .
"Đính ước từ trong bụng , nhân duyên dây dưa, chặt đứt thì thể nhập đạo. Ngươi nên theo thôi."
"Dẫu cũng là phu thê một hồi, hãy để tử hạ táng nàng." Ôn Minh Huyền đầu , chỉ bế lấy Tiểu Ngư bước giữa cơn mưa lớn.
Cơn mưa lớn cuốn trôi vết máu, nhưng thể xóa dấu vết nàng từng hiện diện.
Tiểu thiếu nữ với đôi má tròn trịa ngày xưa, từ lúc nào trở nên gầy yếu như .
Hắn gần như tốn chút sức lực nào để bế nàng lên.
Hình như, lâu còn thấy tiếng gọi "Minh Huyền ca ca" nữa.
Không, nãy nàng gọi.
Nghĩ đến tiếng gọi "Minh Huyền ca ca" , đôi môi Ôn Minh Huyền đau đến tái nhợt.
Dưới cơn mưa tầm tã, Ôn Minh Huyền chôn cất Tiểu Ngư nhi.
Hắn tìm một mảnh gỗ, khắc lên đó dòng chữ "Thê tử của Ôn Minh Huyền".
Nấm mộ nhỏ, trở thành nơi an nghỉ của thiếu nữ.