Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:46
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thật kỳ lạ..."

"Linh Diệu sư thúc xưa nay luôn ôn hòa, dường như chẳng để tâm đến bất kỳ chuyện gì, ..." Sát khí nặng đến thế?

Luồng sát khí đó gần như hóa thành thực thể.

Thanh Trúc nhịn mà lên tiếng: "Mọi lấy hòa quý, đến điểm thì dừng. Đến điểm thì dừng thôi." Đây đều là hai ngôi sáng của giới tu chân, thể xảy sơ suất nào .

Ngay cả Đại sư của Đăng Tiên Môn cũng nhịn : " , chỉ là luận bàn, tổn thương căn cơ. Không tổn thương căn cơ là ."

Thần sắc của tiểu sư cũng gì đó .

Hai bọn họ quả nhiên hổ danh là hy vọng của tông môn, ngay từ khoảnh khắc bắt đầu vô cùng nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

Chiêu đầu tiên dùng hết bộ tu vi, hề thăm dò chút nào!

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang lên, lôi đài sức mạnh của một chưởng đó nứt vỡ thành bốn năm mảnh.

Sắc mặt các trưởng lão biến đổi, lập tức mở kết giới bảo vệ, các tử xung quanh đều trố mắt chớp.

"Họ quen ?" Một tử chỉ tay lên đài, lắp bắp hỏi.

"Chẳng lẽ thù oán gì? Sao gặp đánh sống c.h.ế.t thế ?"

"Ừm, đúng. Là Linh Diệu tiên tử tay tàn nhẫn, còn vốn nổi danh là sát thần như Ôn Minh Huyền, cứ né tránh khắp nơi. Hắn hình như... cố tình tránh các đòn tấn công của Linh Diệu tiên tử mà ngừng áp sát nàng?"

"Hắn là tu sĩ, áp sát để gì? Không sống nữa ?" Mọi đồng loạt kinh hô.

Quả nhiên...

Linh Diệu tiên tử vốn ôn hòa nay chiêu chiêu đều chí mạng, hề mềm lòng chút nào.

Ngược , sát thần Ôn Minh Huyền liên tục né tránh, nhưng vẫn ngừng tiến gần nàng.

Miệng dường như đang lẩm bẩm gì đó.

"Ngươi là ai?"

"Ngươi là ai?" Môi Ôn Minh Huyền trắng bệch, đôi mắt trừng lớn chằm chằm tấm khăn che mặt của tiểu Ngư nhi.

Hắn ngừng tiến gần, để ý đến kiếm ý của nàng cắt qua áo , để lộ mảnh xương trắng.

Cũng chẳng bận tâm khi nàng rạch nát má , để những vệt m.á.u lạnh lẽo đáng sợ.

Hắn cứ như kẻ ma nhập, ngừng gần tiểu Ngư nhi.

"Là ngươi ? Tiểu Ngư nhi, ngươi ?" Hắn giật lấy tấm khăn che mặt của nàng, rõ đôi mắt ẩn đó, liệu là nàng .

Tiểu Ngư nhi một lời, ánh mắt lạnh lẽo và bình tĩnh.

Dường như thoát khỏi tình cảm trần tục, chỉ còn sự lạnh nhạt.

"Phải , ngươi tự gỡ xuống !" Giọng nàng lạnh lùng, Ôn Minh Huyền thoáng ngây .

"Sư , sư , nâng kiếm lên . Ngươi đang cái gì !!" Đại sư của Đăng Tiên Môn gần như phát điên.

Thua đại hội tỷ thí cũng , nhưng nếu mất mạng sư , đó sẽ là tổn thất của cả tông môn.

vốn luôn bình tĩnh giờ đây như trúng tà, liều mạng giật tấm khăn che mặt của đối phương.

Bộ y phục trắng của Ôn Minh Huyền nhuốm đầy máu, trông vô cùng đáng sợ.

"Tại phản kháng? Hắn tại phản kháng?" Nhiều tử xung quanh thắc mắc.

Từ khi thấy Linh Diệu tiên tử, trạng thái của Ôn Minh Huyền còn bình thường.

Cả mất lý trí.

Hắn ngừng gần nàng, thanh kiếm sắc bén vốn luôn tiến thẳng sợ hãi, nay từng nâng lên, cũng từng chỉ nàng.

Thậm chí cầm kiếm.

"Họ quen ! Chắc chắn họ từng quen khi còn ở nhân gian!" Sắc mặt đại sư trầm xuống, chỉ sợ giữa hai mối quan hệ sâu sắc.

"Sư nhập môn Đăng Tiên Môn ngày thứ hai, nàng Tam Thanh Tông. Hai từng gặp , hơn nữa sư bế quan nên thậm chí tên của Linh Diệu tiên tử. Chắc chắn họ từng quen ở nhân gian."

"Cả hai đều đến từ Mạnh Lai quốc, hơn nữa đều phát hiện linh căn tại kinh thành. Khả năng quen lớn."

"Chẳng lẽ là kẻ thù?" Trong lòng đại sư dâng lên cảm giác bất an.

Ôn Minh Huyền như phát điên, chống trả, chỉ cố chấp gỡ bỏ tấm mạng che mặt.

"Ôn Minh Huyền, tại ?" Giọng của thiếu nữ nghẹn ngào, như chứa đầy uất ức.

"Tuổi thọ vô tận? Sức mạnh vô biên? Đây là lý do ngươi từ bỏ ?"

"Ôn Minh Huyền, cho , tại ?!" Ánh mắt tiểu Ngư nhi chợt sắc lạnh, giơ kiếm lao về phía .

Pháp bảo quanh liên tục vỡ nát, từng tầng ánh sáng tan biến.

Mũi kiếm đ.â.m thẳng cổ họng .

Tay của Ôn Minh Huyền...

Cũng đặt lên tấm mạng che mặt.

Hắn khẽ nâng tay.

Tấm mạng mỏng như cánh ve rơi xuống, theo gió bay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-448.html.]

Dung nhan xinh của thiếu nữ hiện rõ mắt.

Ôn Minh Huyền ngây .

"Keng!"

Người tu kiếm đạo vô tình, là một kiếm tu.

Vậy mà để thanh kiếm linh mệnh của rơi xuống đất.

Kiếm tu, dù c.h.ế.t cũng bao giờ rời tay khỏi kiếm.

Mọi đồng loạt dậy, trân trân chút chống cự, chỉ chăm chăm Linh Diệu tiên tử.

Ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng: "Tại ?"

Mọi đều nghĩ đây là cuộc đối đầu giữa hai thiên tài, nào ngờ là nỗi uất ức và bất cam của đôi vợ chồng mới cưới.

Ôn Minh Huyền dường như đưa tay, chạm má nàng.

Chợt nhớ điều gì, hai tay vô lực buông xuống.

"Ngươi... g.i.ế.c . Là ... phụ ngươi." Ánh mắt Ôn Minh Huyền từng rời khỏi gương mặt nàng, chớp lấy một .

"Là , phụ ngươi." Ôn Minh Huyền dám nghĩ, dám nhớ ngày đó.

Nhớ mưa đêm hôm , khiến bao giật tỉnh giấc, bao đau lòng đến tê dại.

Ngày hôm đó, đ.â.m đao n.g.ự.c tiểu Ngư nhi.

Ngày hôm đó, hôn lễ mà tiểu Ngư nhi mong chờ, đ.â.m d.a.o n.g.ự.c nàng. Chứng kiến đôi mắt rạng rỡ của nàng, từng chút từng chút trở nên tuyệt vọng, ánh sáng dần tắt lịm.

Hắn tiểu Ngư nhi thế nào sống , cũng nàng cách nào gia nhập Tam Thanh Tông.

Hắn chỉ rằng, cuối cùng cũng thể giải thoát.

Nửa năm nay mỗi khi nhắm mắt, hình bóng tiểu Ngư nhi hiện lên trong tâm trí .

Từ hình hài lúc bé, đến lúc nàng trở thành thiếu nữ thanh xuân, từng cử chỉ, từng nét đều như khắc sâu tâm trí .

Không thể xóa bỏ, thể tránh né.

Hắn dám nghĩ, dám tưởng tượng đánh mất điều gì.

Cũng dám tự hỏi, liệu ...

Vân Mộng Hạ Vũ

Có từng động lòng vì nàng .

Hắn điên cuồng tu luyện.

Hắn ngừng trốn tránh.

Cho đến giờ phút ...

Tiểu Ngư nhi xuất hiện mặt .

Hắn chợt hiểu, thể trốn nữa.

Mọi sự trốn tránh, lớp vỏ bọc giả dối, đều nàng phá tan thành từng mảnh.

thừa nhận, dù trốn tránh, cũng thể phủ nhận rằng, con đường tiểu Ngư nhi đuổi theo , cũng động lòng.

chính , đ.â.m nhát đao đó...

Mặt Ôn Minh Huyền bỗng trắng bệch.

"Giết ngươi?" Giọng nàng vẫn lạnh lùng như cũ.

Hắn từng thấy tiểu Ngư nhi kéo áo đầy thiết, dịu dàng gọi "Minh Huyền ca ca."

Đã từng thấy nàng giận dỗi nũng.

Cũng từng thấy dáng vẻ nàng thông minh, tinh nghịch.

bao giờ thấy ánh mắt nàng lạnh lẽo, như thể từng tồn tại.

"Nhấc kiếm của ngươi lên!" Tiểu Ngư nhi buông , dậy.

"Ngươi từ bỏ vì tu đạo, sẽ đánh bại ngươi ngay con đường ngươi tự hào nhất!" Từ tâm hồn đến thể, nàng nghiền nát tất cả của !

Ôn Minh Huyền ngơ ngác nàng.

Hóa , khi rời xa , nàng ung dung như thế.

Thanh linh kiếm đất ngừng vang vọng.

Linh kiếm bay trở về tay .

Đăng Tiên Môn từng khen ngợi rằng sở hữu kiếm tâm bẩm sinh, là một tài năng trời định của kiếm đạo.

mỗi nâng kiếm lên, mũi kiếm ngừng rung động, ngừng run rẩy, thậm chí thể giơ kiếm lên.

Lại càng thể chĩa kiếm về phía nàng.

Hắn từng g.i.ế.c nàng một .

Hắn thể, bao giờ, giơ kiếm về phía nàng thêm nữa.

Không bao giờ quên nàng.

Chỉ hiểu rõ.

Tiểu Ngư nhi trở thành tâm ma mà thể vượt qua.

Loading...