Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 449
Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:48
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tiểu Ngư nhi, ngươi từng thật lòng... yêu ?" Ôn Minh Huyền khó nhọc hỏi.
Hắn là một thông minh.
Hắn nghĩ đến việc tiểu Ngư nhi đoạn tuyệt tất cả với nhà họ Khương theo đến đây, rốt cuộc là để trả ơn, vì tình yêu?
Sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Ngư nhi lạnh lùng : "Có . Tất cả những điều , giờ còn quan trọng ?"
Keng!
Thanh linh kiếm bản mệnh của rơi xuống đất.
Mọi xôn xao.
Thiên chi kiêu tử của Đăng Tiên Môn, một thiên tài ngàn năm khó gặp, mặt Linh Diệu Tiên Tử đến thanh kiếm cũng giữ nổi.
"Tí tách, tí tách..." Máu tươi từ đầu ngón tay của Ôn Minh Huyền nhỏ xuống.
Đôi tay trắng ngần như ngọc khẽ run rẩy.
Hắn nâng nổi thanh linh kiếm, cũng thể nhắm kiếm nàng.
Nhát đao cắm n.g.ự.c vợ mới cưới, từ lâu trở thành cơn ác mộng dai dẳng của .
Giờ đây, khi cảnh tượng tái hiện, thể giơ đao kiếm lên?
Một làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc của tiểu Ngư nhi bay phất phơ.
Nàng đưa bàn tay nhỏ trắng trẻo khẽ vung trong trung, thanh linh kiếm trong suốt lập tức hóa thành một tia sáng tan biến.
Mọi càng thêm kinh ngạc.
"Không ngờ là linh khí ngưng tụ thành kiếm! Ta nhận !"
"Khả năng điều khiển linh khí của nàng đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, thật quá đáng sợ."
"Chỉ trong nửa năm, từ một phàm nhân, nàng đạt đến cảnh giới ? Nếu cho thêm thời gian, nàng sẽ còn khủng khiếp đến mức nào?"
Tất cả đều kinh hoàng thực lực của nàng.
Chưởng môn của Tam Thanh Tông vuốt râu mãn nguyện: "Ôi chao, tông môn chúng nhỏ nhen . Chỉ là Kiếm Các mở , mà thể tìm thanh linh kiếm nào phù hợp với nàng. Ở bất cứ nơi nào nàng đến, dù là cổ kiếm thượng cổ linh kiếm, tất cả đều phục chân nàng. Không thanh kiếm nào xứng đôi với nàng cả."
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
"Ngươi đắc ý cái gì? Tam Thanh Tông các ngươi năm nào trong đại hội tông môn cũng xếp cuối. Năm nay nhờ Linh Diệu Tiên Tử mới giành hạng nhất." Trưởng lão Đăng Tiên Môn vẻ mặt khó coi.
Hắn càng lo lắng cho Ôn Minh Huyền. Tại khi gặp Linh Diệu Tiên Tử, mất kiểm soát cảm xúc đến mức ?
Chưởng môn Tam Thanh Tông giận, chỉ : "Có Linh Diệu Tiên Tử chính là phúc khí của tông môn chúng . Nàng là của Tam Thanh Tông, vinh quang thì tất cả cùng hưởng."
"Tam Thanh Tông chẳng qua chỉ là vận khí thôi!" Trưởng lão Đăng Tiên Môn giận dữ đập vỡ lớp bảo hộ võ đài.
"Trong giới tu tiên, vận khí cũng là một phần của thực lực." Trưởng lão Tam Thanh Tông bình thản đáp, càng khiến Đăng Tiên Môn tức giận đến nghẹn lời.
Đại sư Đăng Tiên Môn thấy cuộc tỷ thí kết thúc, bước lên võ đài.
Hắn cúi định nhặt thanh linh kiếm bản mệnh rơi đất, thanh kiếm lập tức tỏa nóng bỏng, rụt tay : "Kiếm của sư kiếm linh, e rằng ngoài thể chạm ."
Nếu cảnh tiểu Ngư nhi dùng linh khí ngự kiếm lúc , thanh linh kiếm xuất thế ắt sẽ gây chấn động.
Chỉ tiếc rằng...
"Linh Diệu Tiên Tử, thanh linh kiếm của sư thể động !" Đại sư thấy tiểu Ngư nhi cúi , vội vàng nhắc nhở.
Nào ngờ xong, sắc mặt liền đông cứng.
Chỉ thấy tiểu Ngư nhi dễ dàng nhặt thanh linh kiếm lên.
Hơi thở thiết và vui mừng từ linh kiếm tỏa quanh nàng, khiến đại sư khỏi sững sờ.
Nàng ném thanh kiếm về phía Ôn Minh Huyền.
Ôn Minh Huyền giơ tay đón lấy.
Đôi mắt vẫn chỉ chăm chú nàng.
"Ôn Minh Huyền, đây chính là con đường mà ngươi chọn ?" Giọng của thiếu nữ vẫn nhẹ nhàng, nhưng Ôn Minh Huyền như trói buộc bởi trần thế.
Thiếu nữ khẽ , hỏi: "Ôn Minh Huyền, ngươi từng hối hận ?"
Cổ họng của Ôn Minh Huyền khẽ nghẹn , nhưng nàng thốt lên một lời nào.
Hối hận , tất cả đều quá muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-449.html.]
"Phụt..." Ôn Minh Huyền đột ngột phun một ngụm máu, nhưng thể vẫn cố gắng vững, chịu ngã xuống.
Nếu là đây, tiểu Ngư nhi hẳn lo lắng vô cùng, nước mắt lưng tròng chạy đến bên cạnh gọi là "Minh Huyền ca ca".
Trước đây bất kể khi nào, bất kể nơi , nàng luôn luôn ở lưng .
Hiện giờ, nàng thậm chí liếc mắt lấy một .
Nàng ngoảnh đầu, cứ thế bước về phía Tam Thanh Tông.
Ôn Minh Huyền ôm lấy n.g.ự.c đang linh khí cuồng loạn, khó khăn cất bước, hy vọng tiểu Ngư nhi sẽ đầu một nữa.
tiểu Ngư nhi hề ngoảnh đầu .
Không chút lưu luyến.
Nhát đao đó, c.h.é.m đứt chỉ là mối duyên trần của Ôn Minh Huyền.
Mà còn chấm dứt mối tư tình của tiểu Ngư nhi.
Thiên tài của Đăng Tiên Môn bất ngờ ngất xỉu, điều khiến Đăng Tiên Môn hết sức lo lắng.
Bên ngoài cũng đồn đoán ngớt: "Thiên tài của Đăng Tiên Môn thổi phồng quá chăng?! Trước mặt Linh Diệu Tiên Tử chút sức chống đỡ, ngay cả kiếm cũng giữ vững nổi."
"Nói bậy, Minh Huyền sư vốn dĩ hề tay với nàng. Thắng như thì chẳng đáng mặt!"
"Thế Minh Huyền sư ? Chẳng lẽ cố tình nhường?"
"Ta nghĩ, hai chắc chắn mờ ám gì đó." Bên ngoài bàn luận xôn xao, nhưng điều chẳng thể lay động tiểu Ngư nhi.
Ngay cả Thái thượng trưởng lão cũng khỏi khen ngợi, rằng chỉ nàng là tâm ý, một lòng hướng tới tu luyện.
Trong lòng nàng hầu như chút tạp niệm nào.
Khi Ôn Minh Huyền tỉnh , chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c càng trống rỗng hơn.
Kể từ ngày hôm đó, từ nhát đao xuyên thẳng tim tiểu Ngư nhi, trái tim như thiếu mất một mảnh lớn.
Những gì theo đuổi trong tu luyện, tất cả những gì khát khao, đều thể lấp đầy trống .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn dám nhớ đêm mưa hôm đó, tự lừa dám hồi tưởng chuyện với tiểu Ngư nhi.
Cho đến khi...
Hắn một nữa thấy tiểu Ngư nhi.
Tiểu Ngư nhi c.h.ế.t mà sống .
"Sư , rốt cuộc ngươi ? Y tiên nỗi đau lớn nhất của ngươi chính là tâm chết, ngươi mang bệnh nặng trong lòng như thế? Đừng để nó trở thành tâm ma của ." Đại sư lo lắng thôi, luôn túc trực bên giường .
Ôn Minh Huyền với giọng khàn khàn, khẽ nhắm mắt : "Có ngoài nào đến thăm ?"
"Sư phụ và các trưởng lão vẫn luôn ở đây, giờ họ tìm y tiên hỏi cách chữa trị . Trong sư môn, đều đến thăm."
"Còn phái Lăng Vân, cả chưởng môn và các trưởng lão của Tam Thanh Tông nữa."
Ánh mắt Ôn Minh Huyền sáng lên: "Có... vị Linh Diệu Tiên Tử đó ?" Trong mắt lấp lánh chút hy vọng.
Đại sư lắc đầu: "Linh Diệu Tiên Tử quả thực là tấm gương sáng cho việc tu hành của chúng , đại hội bế quan ngay ."
Đại sư im lặng một lúc hỏi: "Sư , ngươi... và Linh Diệu Tiên Tử là cố nhân ?"
Hắn nhận , kể từ khi gặp Linh Diệu Tiên Tử, Ôn Minh Huyền liền mất kiểm soát từng bước một.
Ôn Minh Huyền khổ một tiếng, giường, đờ đẫn lên trần.
Hắn lời nào.
Hắn cố gắng bò dậy từ giường.
Với sự giúp đỡ của y tiên, Ôn Minh Huyền hồi phục nhanh, vết thương ngoài dễ chữa, nhưng tâm bệnh khó lành.
Rất nhanh đó, cũng bế quan.
Ba năm .
Khi xuất quan, đạt tới Nguyên Anh kỳ.
"Tốt, lắm, chỉ còn một bước nữa là Hóa thần. Sau Hóa thần, chính là phi thăng, quả nhiên sư phụ nhầm ngươi." Việc Ôn Minh Huyền xuất quan khiến trong Đăng Tiên Môn vô cùng vui mừng.
Đăng Tiên Môn thậm chí tổ chức một buổi lễ chúc mừng, tất cả đều đến.
Linh Diệu Tiên Tử đến.
"Sư , ngươi hỏi Linh Diệu Đạo Quân ? Linh Diệu Đạo Quân đạt Nguyên Anh từ một năm , giờ e rằng đang chu du khắp nơi. Nói mới thấy, Linh Diệu Đạo Quân quả thật tu tâm tu , những năm qua khắp thế gian, bình bao nhiêu chuyện bất bình. Bá tánh phàm trần tôn sùng nàng." Đại sư tóc điểm bạc, tu luyện sáu trăm năm nhưng chẳng bằng ba năm của Ôn Minh Huyền.
bản tính hòa nhã, nên cũng lòng ganh ghét.