Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 450
Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:51
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Minh Huyền các đạo hữu tới chúc mừng, nhưng khắp nơi thấy bóng dáng tiểu Ngư nhi.
Trong lòng , vẫn trống trải vô cùng.
Ba năm qua, nỗi lòng từng nguôi ngoai.
Những hối hận, những nhớ nhung chỉ tạm thời đè nén sâu trong đáy lòng.
Chỉ chờ một ngày nào đó bùng nổ, thể khống chế nữa.
"Nhắc mới , Minh Huyền đạo quân tuổi trẻ tài hoa, càng khiến vô nữ tu ngưỡng mộ. Minh Huyền đạo quân ý chọn một đạo lữ ?" Trong tiệc chúc mừng, chưởng môn của Lăng Vân Môn .
Bên cạnh là một nữ tử mặc váy hồng, vận la y, mặt như hoa xuân, giữa chân mày toát lên chút yêu kiều đáng yêu.
Nghe cha hỏi , nàng khỏi ngẩng đầu về phía Ôn Minh Huyền.
thấy sắc mặt Ôn Minh Huyền thoáng lạnh .
"Đạo lữ? Minh Huyền tư tình, chỉ một lòng hướng đạo." Giọng của Ôn Minh Huyền phần lạnh nhạt.
Đại sư , chỉ cảm thấy sư hiện giờ càng thêm thâm trầm, khó mà thấu.
Từ ngày sư phụ đưa về, lạnh lùng như một tảng băng.
Hiện tại, còn lạnh lẽo hơn.
Điểm khác biệt duy nhất là khi gặp Linh Diệu đạo quân.
Chỉ là hai khúc mắc gì.
"Minh Huyền đạo quân, tu hành là con đường dài đằng đẵng, nếu bầu bạn, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn. Đạo quân ngại suy nghĩ thêm chứ?" Chưởng môn Lăng Vân Môn vỗ nhẹ tay nữ nhi.
Tu vi càng cao, duyên con cái càng mỏng.
Hắn ngàn năm mới một nữ nhi, thường ngày cưng chiều thành thói quen.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba năm , chỉ một gặp Ôn Minh Huyền khiến nàng lưu luyến cả đời.
Ôn Minh Huyền sờ tay lên miếng ngọc bội vỡ và ép dính nơi thắt lưng.
"Minh Huyền chính thất. Sớm còn ý nạp ." Ôn Minh Huyền nhiều, trực tiếp thẳng thắn rằng tái hôn tức là .
Lăng Nguyệt cạnh phụ lập tức dậy.
Nàng kiêu ngạo lên, y phục pháp bảo càng tôn thêm vẻ rực rỡ của nàng.
Giữa chân mày cũng đầy tự tin và kiêu kỳ.
"Ôn Minh Huyền, thê tử nhân gian của ngươi, chỉ kéo ngươi xuống. Ta tu vi, thiên phú, gia thế mạnh mẽ. Ta sẽ là sự trợ lực phù hợp nhất cho ngươi, tuyệt đối trở thành gánh nặng của ngươi."
"Nữ nhân phàm tục của ngươi, nàng xứng với ngươi. Một kẻ hèn mọn như khiến ngươi hổ thẹn, nàng xứng thê tử của ngươi, càng xứng để ! Ta, xứng đôi với ngươi!" Lăng Nguyệt đầy tự tin .
"Ta, Lăng Nguyệt, ." Nàng tin rằng bản đủ để khiến Ôn Minh Huyền động lòng.
Thê tử của chẳng qua chỉ là một phàm nhân quê mùa mà thôi.
Người như , thể khiến nàng hạ một phàm nhân!
Đó là sự sỉ nhục đối với nàng!
Ôn Minh Huyền những lời , sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn phất tay áo, một luồng chưởng phong sắc bén liền lao về phía Lăng Nguyệt.
Lăng chưởng môn vội giơ tay ngăn cản, cảm thấy cổ tay tê rần.
Nếu chưởng đó đánh Lăng Nguyệt, e rằng c.h.ế.t cũng trọng thương.
"Làm bậy!" Lăng chưởng môn đột ngột dậy, đây là lấy mạng Lăng Nguyệt!
Lăng Nguyệt cũng hoảng sợ .
Ánh mắt Ôn Minh Huyền Lăng Nguyệt như một kẻ chết.
"Ngươi cũng xứng để so với nàng ?"
"Ngươi, đến một phần nhỏ của nàng, cũng bằng!" Ôn Minh Huyền dậy.
"Ôn Minh Huyền, ngươi như là cho ai xem? Chẳng sát thê để chứng đạo là ngươi ?" Lăng Nguyệt tức giận, mắt đỏ hoe. Chỉ là một phàm nhân, hà cớ gì khiến nhung nhớ, hà cớ gì nàng bằng?!
Khóe môi Ôn Minh Huyền lộ một nụ cay đắng. Buổi lễ thăng cấp vốn đang , bỗng chốc trở nên ngượng ngập.
Tin đồn Ôn Minh Huyền g.i.ế.c vợ chứng đạo chỉ lan truyền trong lời đồn, từng ai dám hỏi thẳng.
"Là . Giết nàng, chính là !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-450.html.]
"Không xứng với nàng, bằng nàng, cũng là ." Ôn Minh Huyền xong câu , liền rời .
Mọi đều sửng sốt.
Phàm nữ rốt cuộc năng lực gì, khiến một xuất chúng như Ôn Minh Huyền thừa nhận bằng nàng?
Rõ ràng nàng chỉ là một phàm nhân bình thường!
Đại sư vội vàng bước hòa giải, cho mang lễ hậu hĩnh đến dâng tặng cho các vị khách, đó mới vội vã tìm Ôn Minh Huyền.
Sau khi đại hội chúc mừng kết thúc, Ôn Minh Huyền liền báo cáo với tông môn, bày tỏ ý xuống thế gian một chuyến.
"Đi ngoài dạo cũng . Ngươi tu luyện mới ba bốn năm mà đạt tu vi của khác mất cả trăm ngàn năm. Tu vi tiến nhanh quá, tâm tính dễ xảy vấn đề." Chưởng môn hề ngăn cản.
Hắn nghĩ rằng năm xưa khi Ôn Minh Huyền bại tay Linh Diệu tiên tử, cũng là do tâm tính vấn đề.
Ôn Minh Huyền khẽ gật đầu.
"Chỉ là... ngươi..." Chưởng môn tử yêu quý của , mà tình cờ gặp bốn năm .
Đệ tử , bất kể là tâm tính thiên phú, đều là hài lòng nhất trong suốt nhiều năm qua.
Năm đó, g.i.ế.c vợ để chứng đạo, đoạn tuyệt bụi trần, chút do dự bước tiên môn.
Giờ đây...
"Minh Huyền, ngươi nên buông bỏ quá khứ. Tiên phàm sự khác biệt, dù lúc hai chia cách, thì sớm muộn cũng sẽ đối mặt với sinh ly tử biệt."
"Ngươi tu luyện bốn năm, tuổi thọ nghìn năm. Nàng là phàm, một ngươi bế quan, lẽ là cả một đời của nàng. Hai vốn cùng một thế giới. Nàng chết, ngươi cũng nên buông bỏ." Chưởng môn thở dài.
Ôn Minh Huyền khẽ nhíu mày.
"Sư tôn, nàng chết." Ôn Minh Huyền bật khẽ, nhưng trong mắt đầy nước.
Chưởng môn nhíu mày, thể?
Ôn Minh Huyền lúc dường như thêm gì nữa, trực tiếp rời khỏi Đăng Tiên Môn.
Đứng tại kinh thành, lòng tràn ngập cảm giác thê lương, cảnh vật vẫn còn đó mà xưa khác.
Hắn thu liễm bộ khí tức, con phố dài, vẫn khiến khỏi ngoái .
Dáng vẻ tuấn, quanh tỏa khí chất siêu phàm thoát tục, khiến qua kẻ tầm thường.
Mọi đều nhường lối tránh .
Hắn từng bước tới, theo ký ức tìm đến cửa nhà họ Khương.
Nhà họ Khương cỏ dại mọc đầy, hoang tàn đến , còn chút vẻ huy hoàng năm xưa.
Nhà họ Ôn vẫn còn ở ngay bên cạnh, vài lão bộc nhà họ Ôn vẫn chăm sóc nơi đó.
Quá khứ từng cảnh từng cảnh hiện lên, nhưng Ôn Minh Huyền phân biệt là thật là giả.
Tiểu Ngư nhi ...
Rốt cuộc là thật giả đây?
Nàng thật sự...
Đã từng yêu ?
Lòng Ôn Minh Huyền trống rỗng và đầy cay đắng.
Một cỗ xe ngựa ngang qua bên cạnh , bánh xe bất ngờ dừng .
Cỗ xe ẩn ẩn toát vẻ sang trọng, phảng phất khí chất đế vương.
Khi rèm xe vén lên, Ôn Minh Huyền thấy vị tân đế trẻ tuổi.
"Ôn Minh Huyền?" Vị Thái tử năm nào giờ kế vị, mặc thường phục, khuôn mặt hiện rõ vài phần uy nghiêm.
Năm xưa Ôn Minh Huyền giành công bằng cho nhà họ Ôn, khiến lão Hoàng đế chiếu cáo tội .
Lão Hoàng đế ngày ngày hoảng sợ, thêm mang tai tiếng, cuối cùng buồn bực mà chết, nhường ngôi cho Thái tử.
Phàm giới và tu tiên giới một bức tường ngăn cách sâu sắc, dù bên cạnh Hoàng đế cũng vài tu hành, nhưng đều là tán tu, hiểu rõ việc trong các môn phái.
Giờ đây, vị Hoàng đế trẻ tuổi với vẻ mặt chua xót ngưỡng mộ, cất lời hỏi: "Ôn Minh Huyền, năm xưa khi ngươi rời , quên mất hỏi. Vì ngươi và tiểu Ngư nhi cùng một môn phái tu tiên?"
"Sao ngươi Đăng Tiên Môn, nàng Tam Thanh Tông?" Năm đó Thái tử vốn định hỏi, nhưng thấy hai ân ái thêm nữa.
"Sao ? Hai phu thê các ngươi cãi ?" Hoàng đế thấy chút buồn .
"Ngươi thể phụ lòng tiểu Ngư nhi, nhà họ Khương với ngươi, nhưng nàng thì . Nàng từng vì ngươi mà quỳ gối dập đầu ngàn cái." Trong lòng Hoàng đế ngập tràn chua xót.
Hắn chỉ hai đều thiên phú tu hành cực cao, nhưng lời đồn nhỏ trong tu chân giới...