Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 451
Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:54
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Minh Huyền lảo đảo.
"Chuyện gì? Cái gì mà dập đầu ngàn cái?" Ôn Minh Huyền chính giọng chút mơ hồ của hỏi .
Nét mặt Hoàng đế thoáng chút kỳ lạ, pha lẫn chua xót, ghen tị, cùng cay đắng.
"Năm đó, nhà họ Khương vu oan cho nhà Ôn, tiểu Ngư nhi quỳ mặt trẫm, dập đầu đến nỗi đầu chảy m.á.u đầm đìa... cầu xin trẫm đòi công lý cho nhà Ôn, cầu xin trẫm giao chứng cứ nàng trộm cho phụ hoàng."
"Trẫm từng say mê nàng. Từng giữ nàng bên , nhưng trẫm hiểu rằng, giữ , cũng giữ trái tim. Một như nàng, khinh thường quyền lực của đế vương, kiêu ngạo đến thế nhưng sẵn sàng vì ngươi mà quỳ mặt trẫm ngừng dập đầu. Trẫm... chỉ thể thả nàng tự do." Nhắc đến mối tình thời trẻ, Hoàng đế vẫn thoáng chút tiếc nuối.
Giờ đây Hoàng hậu, nhưng cả hai là liên hôn, từng động lòng với .
Chỉ là bề ngoài tương kính như tân, diễn vai một đôi Hoàng đế và Hoàng hậu ân ái thiên hạ mà thôi.
Giang sơn xã tắc cần sự định.
Còn Ôn Minh Huyền lúc như sét đánh ngang tai.
"Ngươi gì?!"
"Dập đầu? Vì nhà họ Ôn mà cầu xin ?" Trong lòng Ôn Minh Huyền chấn động, gì về chuyện , hề tiểu Ngư nhi năm đó gì.
Giờ đây nghĩ , ngày tiểu Ngư nhi xông pháp trường, trê đầu nàng đầy m.á.u tất cả đều lý do.
Ôn Minh Huyền môi khẽ mấp máy, cổ họng như nghẹn cứng.
Hoàng đế khoát tay: "Trẫm trách nhiệm của , thể giữ tiểu Ngư nhi bên cạnh. Các ngươi... mới thực sự là xứng đôi. Ngươi, cũng là nàng chọn."
Ôn Minh Huyền như rút cạn thở, cả mất hết tinh thần, thoáng vẻ tiều tụy.
Bàn tay khẽ run, thậm chí thể nắm chặt thành quyền.
"Tiểu Ngư nhi..." Hắn nhớ đến câu hỏi ngày trong cuộc tỷ thí.
Tiểu Ngư nhi, ngươi từng thật lòng yêu ?
Tiểu Ngư nhi chỉ sâu thẳm, im lặng mà .
Ôn Minh Huyền lảo đảo, từng bước về phía ngoài thành.
Hắn từng bước con đường năm xưa qua, dọc đường bất ngờ gặp mưa lớn.
Hắn định bung ô, nhưng khi những giọt mưa ướt đẫm , ký ức phong ấn như hiện mắt.
Hồi đó, mang lòng chết, còn ý chí sống tiếp.
Toàn nóng rực, sốt cao ngừng, nhớ gì.
Chỉ mơ hồ cảm thấy cõng , ngừng tiến về phía .
Giờ đây, khi là một tu sĩ, trí nhớ vượt trội, những ký ức lãng quên dần dần hiện rõ.
Thiếu nữ gầy gò, gương mặt đầy lo lắng, bước trong cơn mưa lớn, lưng là một nam tử cao lớn vạm vỡ hơn nàng.
Nam tử đó mi kiếm sắc nét, nhưng khuôn mặt đỏ bừng, môi tái nhợt, còn ý chí sống còn.
Nàng cởi áo ngoài, che lên , dù bản lạnh đến mức môi tím tái, cơ thể run rẩy.
Cõng lưng, dốc hết sức lực, để những dấu chân sâu hoắm mặt đất.
Nàng gõ cửa từng nhà, từng nhà cầu xin.
"Ở đây ai ? Xin ngài ơn."
"Ở đây ai ? Có đại phu nào ở gần đây ?"
"Xin ơn, xin hãy mở cửa... Xin hãy cứu lấy ..." Giọng thiếu nữ run rẩy, cầu xin những xa lạ từng một.
Ôn Minh Huyền theo ký ức đến thôn La Sơn.
Hắn thấy hình bóng tiểu Ngư nhi trong ký ức, cõng theo khi hôn mê, trái tim như tê liệt.
Cho đến khi Dương bà bà mở cửa.
Hắn thấy tiểu Ngư nhi thở phào nhẹ nhõm, nụ thoáng qua môi.
Hắn thấy nàng từng chút một sửa căn nhà tranh thủng lỗ, thấy nàng đào từng gốc , từng gốc mai từ núi trồng cửa sổ .
Trong lòng Ôn Minh Huyền nghẹn , thở nổi.
Chưa kịp thôn, một tiếng thốt lên của thôn dân.
Thôn dân vây quanh , tựa hồ cảm thấy diện mạo chút quen thuộc, cảm thấy khí chất xuất trần, dám tới gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-451.html.]
"Là. . , là Minh Huyền công tử ?" Một lão nhân chút dám tin hỏi.
Ôn Minh Huyền khựng , đó khẽ gật đầu.
Lão nhân gia vỗ đùi một cái: "Tiểu Anh Đào, tiểu Anh Đào... A, Dương bà tử, Minh Huyền công tử về !"
Lão nhân gia xoay gọi lớn về phía nhà Dương bà bà.
Ôn Minh Huyền theo ký ức, về hướng căn nhà cũ.
Từng bước, đến nơi sâu nhất trong thôn.
Ở góc xa nhất, đó là phòng tân hôn của và tiểu Ngư nhi.
Căn nhà mà thôn cấp cho họ.
Căn nhà cũ vốn sắp sập, bàn tay và tiểu Ngư nhi, mái nhà lợp rơm bằng ngói.
Đất bùn vàng đầy bùn lầy mỗi khi trời mưa dùng đá xanh từng viên lót bằng phẳng.
Hàng rào tre do , ngày xưa còn xanh biếc, nay ngả vàng.
Cây đào tiểu Ngư nhi trồng đơm trái, những quả đào đỏ ửng cây khiến ai cũng thèm thuồng.
Chân tường trồng nhiều cây dây leo, khi mới cưới chúng chỉ cao đến mắt cá chân, giờ đây bò kín tường, xanh um và nở đầy hoa nhỏ.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Chợt giọng Dương bà bà mang theo tiếng : "Huyền ca nhi..."
Quay đầu , một đứa nhỏ ba tuổi đang nắm tay Dương bà bà phía .
" là Minh Huyền thật, Minh Huyền, rốt cuộc hai đứa ? Hôm cưới xong, cả ngươi và tiểu Ngư nhi đều biến mất tăm. Ta cùng Mặc Linh và tiểu Anh Đào tìm khắp thôn cũng thấy các ngươi."
Dương bà bà bước tới, nắm tay Ôn Minh Huyền.
Mới phát hiện, bốn năm trôi qua mà Ôn Minh Huyền hề đổi chút nào.
"Minh Huyền thúc thúc..." Đứa nhỏ ngoan ngoãn gọi.
Đó là con của tiểu Anh Đào và Mặc Linh.
Ôn Minh Huyền xoa đầu đứa nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc, đứa nhỏ linh căn.
"Đã khiến bà bà lo lắng."
"Hôm đó, kẻ thù bất ngờ tìm đến, bọn rời vội vàng, kịp chào bà bà." Ôn Minh Huyền trong nhà.
Dương bà bà lo lắng hỏi: "Vậy đó các ngươi thoát ?"
Ôn Minh Huyền gật đầu: "Sau đó, may mắn tiên môn cứu giúp, giờ đây thoát khỏi phàm thai."
Vân Mộng Hạ Vũ
Dương bà bà vui mừng vỗ tay: "Tốt, quá, các ngươi đúng là phúc. Đã trở về , lát nữa cùng ăn cơm ."
"Tiểu Ngư nhi ? Sao về cùng ngươi?" Dương bà bà hỏi.
Thân hình Ôn Minh Huyền khựng , n.g.ự.c đau nhói, sắc mặt tái .
"Tiểu Anh Đào và Mặc Linh thường dọn dẹp căn nhà , sợ các ngươi về ở . Ta về bảo tiểu Anh Đào chuẩn đồ ăn." Dương bà bà dắt tay đứa nhỏ về nhà.
"Ôi trời, tên đáng sát ngàn đao nào, dựng một bia mộ cho tiểu Ngư nhi ở vườn nhà ngươi, lúc đó cứ tưởng hai đứa gặp chuyện may. Tiểu Anh Đào sưng cả mắt." Bà Dương lẩm bẩm.
Thôn La Sơn năm xưa nghèo khó, nay đổi .
Mặc Linh tiện dùng tu vi, nhưng săn b.ắ.n và tìm thảo dược.
Nhờ tay nghề giỏi, giờ đây xây căn nhà lớn nhất trong thôn.
Những từng coi thường tiểu Anh Đào, giờ đây ai cũng ghen tị với nàng.
Chàng rẻ vạn dặm mới một, để nàng nhặt .
Ruộng đất năm xưa nhị phòng chiếm cũng trả , cuộc sống của Dương bà bà .
Ôn Minh Huyền cửa, đôi chữ "Song Hỷ" đỏ bạc màu sắp rơi xuống.
Như thể thấy ngày hôm đó, tiểu Ngư nhi mặc váy đỏ, ánh nến, khuôn mặt đầy e thẹn và mong chờ.
Ngày hôm đó.
Họ bái thiên địa, bái cao đường, thành lời thề trời đất.
Vậy mà chính ...
Lại một đao đ.â.m nàng.