Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 453
Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:25:59
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Minh Huyền ngừng run rẩy đôi bàn tay.
Tiểu đồng mặc áo đỏ khẽ mấp máy môi nhưng cuối cùng câu nào.
Ánh mắt mang vài phần thương hại, cùng với đó là...
Đáng đời.
Nguyệt Lão né tránh ánh mắt của Ôn Minh Huyền, nhưng khẽ cúi , tạo áp lực mạnh mẽ.
"Nói cho , điều nghĩa là gì?" Giọng của Ôn Minh Huyền gần như dám nghĩ đến sự thật.
Nguyệt Lão khẽ run trong lòng.
Đây thật sự là Quân Hoa Đế Quân ?
Là vị đế quân công minh chính trực nhất, dính chút tư tình nào của Thiên giới ?
"Tình căn khuyết, nghĩa là đời nàng sẽ động lòng với bất kỳ ai."
" nếu gặp một quan trọng hơn cả mạng sống, tình căn sẽ tái sinh. cơ hội chỉ một ."
"Một khi tình căn khô héo nữa, dù luân hồi vạn kiếp cũng thể tái sinh."
"Dù tu luyện phi thăng, siêu thoát luân hồi, cũng thể hồi phục."
Nguyệt Lão thiếu niên mặt với đôi mắt run rẩy, hình khẽ chao đảo.
Tiểu đồng bĩu môi: "Ngày khi hai đến đây, thực cánh tay của nàng xuất hiện những chấm đỏ lờ mờ, đó là dấu hiệu tình căn sắp phá đất nảy mầm."
"Có lẽ, chỉ cần thêm một ngày nữa, chính là lúc tình căn của nàng tái sinh."
Ôn Minh Huyền bất ngờ ôm lấy ngực, cổ họng phát tiếng kêu tuyệt vọng.
Trái tim như vạn mũi d.a.o lạnh lẽo xuyên qua, khiến cơ thể đau đớn chịu nổi.
"Ngày hôm ?"
"Ngày hôm ?" Ôn Minh Huyền hung hăng chằm chằm tiểu đồng. Tiểu đồng sợ hãi trốn lưng Nguyệt Lão.
"Một khi xuất hiện ánh sáng đỏ, trong vòng mười hai canh giờ, tình căn sẽ phá đất mà sinh."
"Cây đậu tương tư héo úa trong tay ngươi cũng khéo nảy mầm buổi tối ngày thứ hai. Hoàn tương ứng với tình căn tái sinh."
Ôn Minh Huyền ngây , đột nhiên bật .
Cười mãi, mãi, nước mắt liền rơi.
Buổi tối ngày thứ hai.
Buổi tối ngày thứ hai chính là ngày và tiểu Ngư nhi thành .
Đêm hôm đó, nàng liên tục hỏi : "Ngươi thật sự chọn nắm tay hết đời ? Nếu , cho ngươi một cơ hội."
Một cơ hội.
Đó là cơ hội duy nhất mà nàng trao cho .
"Vào lúc tình căn của nàng tái sinh, lúc nàng yêu nhất, g.i.ế.c nàng!" Ôn Minh Huyền khẽ thì thầm, trái tim đau đến mức thể thở nổi.
Đó là cơ hội duy nhất nàng trao cho .
Ôn Minh Huyền gần như ngất , mắt mờ mịt, chỉ gắng gượng dậy nhờ chút sức lực còn .
Cả tái nhợt, còn chút huyết sắc.
Đôi môi run rẩy dữ dội.
Tiểu đồng hề chút cảm thông.
Tình căn khô héo thứ hai, đó là c.h.ế.t tâm mới thể .
Nam nhân cái điệu bộ như , rốt cuộc là cho ai xem chứ?
Chắc chắn là vô tội.
Nguyệt Lão đành lòng như , cũng sợ Quân Hoa Đế Quân khi phi thăng sẽ trả thù.
Vội : "Thực , tình cảm nam nữ chỉ là tiểu tình. Thiên hạ thương sinh mới là đại ái."
"Đạo Quân, thấy ngươi thiên phú xuất chúng, là hạt giống hàng đầu. Nếu chuyên tâm tu luyện, chắc chắn sẽ phi thăng trong vòng trăm năm."
"Cớ gì chấp niệm tình cảm nam nữ?"
Nguyệt Lão ân cần .
Tiểu đồng như thấy quỷ: Ngươi chính là Nguyệt Lão?!
Nguyệt Lão trong lòng khổ sở, nhân duyên của vị ông dám động đến.
Đại năng bậc , nhân duyên đều do trời định, dây tơ hồng của ông thể chi phối.
Ôn Minh Huyền lời nào, chỉ trân trọng lấy hạt đậu đỏ khô héo, nắm chặt trong tay.
Hắn loạng choạng bước ngoài.
"Đạo Quân, ngài quên mang cây đậu tương tư non ." Tiểu đồng thấy bàn vẫn còn một bát sứ đầy mầm non, vội vàng mang tới.
Ôn Minh Huyền ngoảnh đầu , chỉ đưa tay phất phất một cái.
Hạt tương tư lập tức bay khỏi tay tiểu đồng.
Bát sứ đập tường,"rắc" một tiếng, bát vỡ tan.
Hạt tương tư rơi xuống đất bén rễ, hạt đậu đỏ nhỏ nhanh chóng chui đất, đó lan tràn khắp bức tường.
Chỉ trong nháy mắt, hạt tương tư leo đầy cả bức tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-453.html.]
Tiểu đồng kinh ngạc đến ngẩn .
"Sư phụ..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nguyệt Lão chỉ thoáng qua, lông mày nhíu chặt, thở dài khe khẽ: "E rằng ."
Ôn Minh Huyền rời đầu .
Khi xuất hiện nữa, Dương bà bà chuẩn xong cơm canh.
Tiểu Anh Đào xổm ở cửa chờ đợi, Mặc Linh bê cơm canh, dáng vẻ ôn hòa.
"Ôn Minh Huyền, Tiểu Ngư tỷ tỷ ? Sao hai cùng về?"
Tiểu Anh Đào, giờ mang dáng vẻ của một phụ nhân trẻ, từng là tiểu cô nương ngây thơ nhút nhát, nay trở nên tự tin rạng rỡ, là đang sống .
Nàng kiễng chân phía Ôn Minh Huyền, trong mắt giấu sự thất vọng.
Ôn Minh Huyền trả lời nàng.
Chỉ nắm hạt đậu đỏ trong tay, thẳng về phía núi.
"Này, , , ngươi cho tình hình của Tiểu Ngư tỷ tỷ mà!"
Tiểu Anh Đào tức giận giậm chân thình thịch.
Ôn Minh Huyền nắm mộ, cúi xuống, quỳ mộ.
Hắn nhặt tấm gỗ đất lên.
Nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ đen đó: "Thê Tử Của Ôn Minh Huyền."
Buồn .
Hắn g.i.ế.c nàng, còn lập bia mộ khắc: "Thê Tử Của Ôn Minh Huyền."
Nàng thiên phú cao, ảnh hưởng bởi linh khí đất trời, e rằng sớm nhập đạo.
nàng luôn ở bên cạnh .
Nàng rửa tay nấu canh, học cách trở thành một thê tử.
Nàng chờ mong trở thành tân nương của , vì mà từ bỏ tuổi thọ và tu vi vô tận.
Chỉ mong an nhiên một thê tử bình thường.
Mặt Ôn Minh Huyền đầy vẻ cay đắng, bản gì chứ?
Hôm đó, khi nàng trong mộ, trong lòng nàng chắc hẳn vô cùng lạnh lẽo.
Tình căn chui , cùng sinh mệnh của nàng, đều chặt đứt.
"Phụt!"
Ôn Minh Huyền phun một ngụm máu.
Trong cổ họng đầy vị tanh ngọt.
Hắn úp xuống đất, đau khổ thì thầm: "Tiểu Ngư... Tiểu Ngư, thật sự hối hận ."
"Ta hối hận ."
"Tiểu Ngư..." Hắn run rẩy gò đất.
Một vị đạo quân trẻ tuổi cao ngạo, giờ đau khổ co ro thành một khối.
Như thể đang ôm lấy vợ mới cưới ngày hôm đó, mà trái tim tan nát.
Sấm chớp rền vang, mây đen che kín, trời bỗng đổ mưa lớn.
Mưa như trút nước, giống hệt hôm g.i.ế.c nàng.
thể nữa, thể trở về quá khứ.
Không thể thấy thiếu nữ với nụ rạng rỡ, luôn chừa cho một ánh đèn, cõng và bò trong mưa ngày đó nữa.
Thiếu nữ với trái tim chân thành, cùng với bản nàng, c.h.ế.t đêm mưa đó.
Hắn g.i.ế.c nàng ngày nàng mong đợi nhất!
Ôn Minh Huyền ướt sũng .
Có chút chật vật.
Hắn ăn gì, chỉ thôn, vợ chồng tiểu Anh Đào : "Hắn linh căn, cần theo tu hành ?"
Tiểu Anh Đào chớp mắt liên tục: "Sẽ thành tiên ? Có thể dời non lấp biển, tuổi thọ vô tận ?"
Ôn Minh Huyền thản nhiên : "Hắn Đơn linh căn, nếu chuyên tâm tu đạo, nhất định thể đạt cơ duyên ."
"Còn ngươi thì ? Ngươi theo tu hành ? Như năm khi tiên nhân đến thu nhận đồ ."
Tiểu Anh Đào hỏi đứa con bốn tuổi.
Mặc Linh nắm tay thê tử, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
Tiểu gia hoả nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
"Đạo quân, ngài thể mười năm nữa đến đón ?"
"Tu hành tuy , nhưng cha . Đợi báo hiếu cha xong, sẽ ."
Hài tử tuy nhỏ, nhưng hiểu chuyện.
"Được." Ôn Minh Huyền chấp thuận.
Kết thúc nhân quả với tiểu Anh Đào, còn món nợ với Tiểu Ngư thì ?