Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 465
Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:07:39
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cửa lớn Cửu trọng thiên mở .
Quân Hoa Đế Quân thoáng thấy niềm vui: "Tiểu Ngư nhi, đem tình căn trở về. Ngươi... cho thử một ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiểu ngư nhi, cho sửa chữa sai lầm đây ?"
"Ngọc vỡ ghép , tình căn cũng cho trả ?"
Tiểu ngư nhi dừng bước, mày khẽ nhíu .
Nàng gì.
Chỉ giơ cánh tay mịn màng .
Quân Hoa Đế Quân hít một thật sâu, loạng choạng dậy, hai tay như đang ôm báu vật, ôm tình căn.
Từ từ, tình căn rơi cánh tay của tiểu Ngư nhi.
Vật trở về với chủ cũ.
Không ngờ, khi tình căn bản thể, nó hề hòa hợp mà giãy giụa dữ dội.
Tình căn liên tục giãy giụa, ngay mắt Quân Hoa Đế Quân, tình căn tan nát, hóa thành từng đợt khí linh tinh khiết, tản khắp trời đất.
"Không!"
"Đừng, như thế?"
"Sao như ? Sao phản phệ, như thế?" Quân Hoa Đế Quân gần như sụp đổ.
Hắn cố gắng đưa tình căn trở cho tiểu Ngư nhi, để nàng thể một nữa khả năng yêu thương.
tình căn tan biến.
"Đế Quân, tình tùy tâm mà động, tâm chết, tình căn tự nhiên thể tái sinh." Tiểu Ngư nhi giọng nhẹ nhàng, ánh mắt trong sáng.
Nhìn về phía , còn sự ngưỡng mộ như , còn ánh sáng khi xưa.
Đế Quân cảm thấy trái tim như mất một phần lớn.
Không thể nào hồi phục .
Hắn , mất nàng .
Thật sự mất nàng .
Cơ hội mà nàng từng cho là cơ hội duy nhất để thể nàng.
Quân Hoa Đế Quân đỏ mắt: "Tiểu Ngư nhi, sai . Cho cơ hội sửa chữa ?"
"Chức danh, lợi lộc, tam giới chúng sinh, cần nữa. Tiểu Ngư nhi, chỉ cần ngươi, tiểu ngư nhi, cần gì nữa. Cầu xin ngươi, ..."
"Ngươi một chút ?" Quân Hoa Đế Quân quỳ xuống, thấp hèn đến cực điểm.
Mắt Tiểu đạo đồng đỏ ngầu, gần như thể tiếp.
"Đế Quân, tiểu Tiên Quân . Chúng về thôi. Đế Quân..." Đạo đồng suýt , Đế Quân lún sâu tình cảm, thể tự thoát .
Giờ đây.
Đế Quân mơ hồ, chỉ mơ màng theo đạo đồng Thiên cung.
Tiểu đạo đồng thấy Đế Quân , liền vội vã mời Ngọc Uyên Thánh chủ đến.
"Ngọc Uyên Thánh chủ, xin ngài cứu giúp Đế Quân . Đế Quân lịch kiếp thất bại... hiện tại, tính tình đổi lớn." Đạo đồng mời Ngọc Uyên Thánh chủ lặng lẽ lui ngoài.
Ngọc Uyên Thánh chủ Quân Hoa Đế Quân trong tình trạng thảm hại, khỏi thở dài.
"Quân Hoa, bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ trở thành như thế ." Đế Quân từng tất cả chúng sinh, quỳ gối nàng, chỉ cầu nàng một .
"Ngày đó tiểu nha đầu xuất hiện, Quân Hoa, Hồng Loan của ngươi nhảy điên cuồng như . Ta định nhắc nhở ngươi, nhưng lúc đó ngươi chẳng để tâm đến thất tình lục dục, nếu nhắc ngươi, chỉ e sẽ biến khéo thành vụng."
"Chỉ đành để thứ tự nhiên, ngờ ngươi lún sâu như ."
Ngọc Uyên Thánh chủ từ trong lòng lấy một bình sứ trắng.
"Uống ."
"Đây là Tịnh thuỷ mang từ Biển Mạc Sầu ở Thái Thanh Thiên."
"Uống thì sẽ quên tất cả."
Ngọc Uyên Thánh chủ cảm thán.
Mỗi thần linh khi phi thăng đều đến Biển Mạc Sầu để rửa sạch bụi trần và thất tình lục dục.
Dù là thần linh, cũng ít nhiều thất tình lục dục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-465.html.]
Biển Mạc Sầu dịu dàng, yên tĩnh, nhưng nếu thất tình lục dục, nước biển sẽ ăn mòn thịt xương, càng nhiều tình cảm riêng tư, càng đau đớn vô cùng.
Và đế Quân Hoa Đế Quân năm đó qua mà hề tổn thương gì.
"Hiện tại, lẽ thể vượt qua biển Mạc Sầu nữa." Quân Hoa Đế Quân dùng đầu ngón tay nắm chặt bình sứ, khóe miệng lộ vẻ đắng cay.
"Thần linh phi thăng, ba ngày là vượt qua biển Mạc Sầu. Đế Quân hãy uống , tránh để mai chịu khổ." Ngày mai là vượt biển Mạc Sầu .
Ngọc Uyên Thánh chủ cũng rõ dành bao nhiêu tình cảm, chỉ âm thầm mang theo Tịnh thuỷ, cố gắng để quên sớm.
Quân Hoa, chịu quên ?
Quên tiểu Ngư nhi, quên tất cả sự ấm áp ở thế gian.
Quân Hoa Đế Quân nắm chặt bình Tịnh thuỷ, mở nắp bình.
Lập tức, cả phòng tràn ngập hương thơm.
"Bên ngoài đồn đại thế nào?" Quân Hoa Đế Quân nhẹ nhàng hỏi.
Ngọc Uyên Thánh chủ ngẩn , đó : "Thì ngươi cũng hành động của quá mức ?" Thánh chủ cà lơ phất phơ lười biếng ghế.
"Bên ngoài đồn rằng Đế Quân lịch kiếp thất bại, ma tâm quấn lấy. Mọi đều ngươi... điên ..."
Thế nhưng ai tin rằng thực sự yêu mến tiểu Thiên Đạo.
Dù , Quân Hoa Đế Quân là chịu nổi cảnh thần linh yêu đương tư tình.
Mặt Quân Hoa Đế Quân đầy vẻ khổ sở.
"Ngươi ? Khi còn ở thế gian, nàng luôn cho phép ngó cô nương khác, nàng luôn kêu lên rằng, mới là phu quân của nàng."
"Người khác trêu đùa là tiểu tướng công của nàng."
"Ngày đó, còn trẻ, hiểu chuyện. Không thể lời trêu chọc và chê bai của ngoài, quở mắng nàng là nhỏ tuổi hổ."
Ngày đó tiểu cô nương chỉ hỏi một câu: Ta thê tử của ngươi, ngươi cảm thấy mất mặt ?
Hay là , kết hợp với khiến ngươi cảm thấy nhục nhã ?
Lúc đó, trả lời thế nào nhỉ?
Hắn đúng.
Sau , nàng bao giờ câu "Đây là tướng công của " nữa.
Ngay cả câu "Minh Huyền ca ca", hình như nàng cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.
"Ta quá nhiều, quá nhiều điều hối hận."
Quân Hoa Đế Quân khổ sở .
"Ta quỳ cửa của nàng, khiến ngươi cảm thấy ngạc nhiên ? Ta từng tự tay g.i.ế.c nàng, đêm tân hôn của chúng . Vào lúc nàng từ bỏ tu luyện, từ bỏ tất cả, quyết định cùng sống trọn đời." Quỳ cửa nàng là gì chứ?
"Ta còn thời gian nữa, nếu nàng thực sự trở thành Thiên Đạo, thì sẽ thể cứu vãn nữa."
"Ngọc Uyên, còn thời gian." Quân Hoa Đế Quân dám kéo dài thêm nữa, thể kéo dài nữa.
Hắn nắm chặt bình sứ trắng, nước sạch tuôn mạnh mẽ, rơi xuống mặt đất lập tức biến mất.
Môi Ngọc Uyên Thánh Chủ khẽ động, cuối cùng gì.
Sáng hôm , tiểu Ngư nhi liền đến biển Mạc Sầu.
"Chờ qua biển Mạc Sầu, chúng sẽ về nhà đoàn tụ với Hoài Chi." Tuệ Tuệ ôm nữ nhi, Phó Cửu Tiêu phía nàng.
"Cha, mẫu , nhất định sẽ sớm về sớm." Tiểu Ngư nhi tươi.
Biển Mạc Sầu mênh m.ô.n.g vô tận, mặt nước lấp lánh, mỗi thần linh phi thăng đều từng vượt qua biển Mạc Sầu.
"Ta còn nhớ, biển Mạc Sầu là do ngươi tạo ."
"Ngươi , thần linh yêu thế gian, khi phi thăng nên rửa sạch bụi trần."
"Ngày đó ngươi dễ dàng vượt qua, còn , suýt nữa mất nửa mạng." Phó Cửu Tiêu nắm tay Tuệ Tuệ, mắt đầy hoài niệm.
Tuệ Tuệ mỉm , ánh mắt trợn lên: "Lúc đó, ngươi ý định ?"
Phó Cửu Tiêu khẽ : "Không, lúc đó, trong Hoang vu giới, ngươi vẫn chỉ là một tảng đá."
Tuệ Tuệ khinh thường : "Ngươi chẳng chứng bệnh yêu đá chứ?"
Phó Cửu Thiên giơ ngón trỏ, nhẹ nhàng vỗ lên trán nàng.
Ngay cả khi trêu đùa nàng, cũng nỡ tổn thương nàng.
"Tuệ Tuệ, tất cả thứ thế gian đối với đều quan trọng. Ta chỉ đến vì ngươi."
Hai mỉm .