Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:07:45
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Thần giới luôn vô thần linh xuống trần để lịch kiếp, một thần linh lưu luyến trần gian, mỗi khi như ...
Quân Hoa Đế Quân sẽ tự mang Tịnh thuỷ xuống cho họ uống, cắt đứt liên quan với trần gian.
Bây giờ đến lượt , khó khăn như ?
"Tam giới mất vô thần linh, hiện giờ là thời điểm hoang tàn, Thần giới thể thiếu Đế Quân, cũng thể thiếu... Thiên Đạo." Thiên Đế im lặng một lúc lâu, mới khó khăn .
"Thuỷ Thần hiến tế, thần linh chết, Thiên Đạo sụp đổ, tam giới nguy nan. Đế Quân, ngài..."
Thiên Đế từ từ rút một thanh kiếm.
"Ngài quấy nhiễu tiểu Thiên Đạo quy vị!" Thiên Đế cắm thanh kiếm mặt Quân Hoa.
Miệng Quân Hoa chua xót, ngày xưa, chính là kẻ ác.
Bây giờ, đến lượt rơi .
"Ngài tự giải quyết cho ." Thiên Đế rời .
Ngọc Uyên thánh Chủ đỡ Quân Hoa dậy, một luồng ánh sáng dịu dàng chiếu xuống Đế Quân, vết thương Đế Quân ngay lập tức lên nhiều.
"Biển Mạc Sầu chỉ tổn thương thể, mà còn tổn hại đến thần hồn. Ta thể chữa trị thể của ngươi, nhưng thể chữa lành thần hồn của ngươi." Đau đớn của thần hồn, so với thể còn dữ dội hơn.
"Quân Hoa, nên khuyên ngươi thế nào. ..." Ngọc Uyên Thánh Chủ thở dài.
"Rõ ràng nàng ý với ngươi."
Mặt Quân Hoa trắng bệch.
, đây mới là điều quan trọng nhất.
Nàng ý với .
Lúc , tiểu Ngư nhi vui vẻ chạy theo mẫu .
"Nương, Hoài Chi cao hơn ? Hoài Chi còn nhớ ?" Tiểu Ngư nhi bên cạnh Tuệ Tuệ, ánh mắt chút mong đợi.
"Nha đầu ngốc. Hắn chỉ nhớ ngươi . Hai đứa là sinh đôi cùng một , nam xưa cha vô trách nhiệm, các ngươi nương tựa lẫn . Sự tồn tại của ngươi trong lòng , còn quan trọng hơn cả cha ." Tuệ Tuệ , giọng chút chua chát.
cũng hiểu, ngày xưa hiến tế, Phó Cửu Tiêu kiên quyết cứu về.
Tình cảm của hai đứa nhỏ nương tựa lẫn là điều mà ngoài thể so sánh .
Tiểu Tri Ngôn khẽ mỉm .
"Đại đạo vô biên, tiểu thế giới vô . Mỗi thế giới sự khác biệt trong dòng chảy thời gian, tính , giờ ngươi mới mười sáu tuổi..." Tuệ Tuệ nắm tay nữ nhi, Đại đạo muôn vàn, nữ nhi nàng còn trải qua bao nhiêu lịch kiếp nữa mới thể chứng đạo.
Tiểu Tri Ngôn theo mẫu xuống trần, ngay lập tức cảm nhận khí vị của trần gian.
Tiểu Tri Ngôn chút ngẩn ngơ.
Phó Cửu Tiêu và Tuệ Tuệ cũng mua gì đó cho nữ nhi.
Vẻ mặt của tiểu Tri Ngôn lạnh nhạt, điều khiến Tuệ Tuệ chút lo lắng.
"Có thích ? Nương... Nương cũng ngươi thích gì?" Mắt Tuệ Tuệ đỏ lên, nàng cảm thấy nợ đứa nhỏ quá nhiều.
Tiểu Tri Ngôn nắm tay mẫu , mặt đầy vui vẻ : "Gia đình đoàn tụ, là Tri Ngôn vui nhất. Tất cả những vật ngoài , Tri Ngôn coi trọng."
Tuệ Tuệ và Phó Cửu Tiêu , chỉ thể dẫn nữ nhi về cung.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nàng sinh là để Thiên Đạo." Tuệ Tuệ ở phía , Phó Cửu Tiêu gật đầu nhẹ.
"Trải qua lịch kiếp trở về, ngay cả những nét nghịch ngợm cũng gột rửa. Trở nên càng lúc càng bình tĩnh, quá điềm tĩnh... cũng là ." Tuệ Tuệ thở dài.
"Nhân quả thế gian , vòng vèo khôn lường. Ta vì sáng thế mà chết, phục sinh trong Thần giới. E là từ khi phục sinh..."
"Sự tồn tại của , chính là để sinh Thiên Đạo." Tuệ Tuệ cuối cùng hiểu vòng nhân quả .
Phó Cửu Tiêu siết c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Không, ngươi tồn tại là vì chính ."
"Không ai sống vì khác cả, chúng là những cá thể độc lập, thể chọn cuộc sống của chính . Thỉnh thoảng ích kỷ một chút cũng ."
"Tam giới trách nhiệm của ngươi, ai sinh vì tam giới mà tận tụy đến chết."
Tuệ Tuệ im lặng một lúc.
"Mọi đều yêu tam giới, yêu chúng sinh."
"Chỉ ngươi, dạy yêu chính ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-467.html.]
Thiếu niên mặc long bào màu vàng tươi trong Ngự thư phòng.
Trong Ngự thư phòng, các quan viên đều nơm nớp lo sợ.
"Bệ hạ, ngài tròn mười sáu tuổi, đến lúc tuyển tú ."
"Thái Thượng Hoàng chế độ một vợ một chồng, chỉ ngài và Trưởng công chúa là con cái. Long tự đơn bạc, dân tâm Đại Việt . Bệ hạ..." Vài vị lão thần ngừng khuyên can.
"Không đến việc lấp đầy hậu cung, ít nhất ngài cũng chọn vài chứ." Các quan viên hoảng hốt nhảy dựng lên.
"Hôm nay mới đăng cơ, mà các ngươi đợi ?" Hoàng đế trẻ tuổi các triều thần với ánh mắt hài lòng.
Sau đó đầu hỏi tiểu thái giám: "Bây giờ là mấy giờ ?"
"Bẩm bệ hạ, là giờ Mùi ."
Hoàng đế ngoài cửa sổ, phụ hoàng mẫu hậu, còn ... , họ ?
Nhìn thấy Hoàng đế đang thất thần, các triều thần bắt đầu lo lắng.
Ngôn Xuyên bình tĩnh, nhắm mắt phía .
"Quốc cữu, quốc cữu, ngài khuyên một chút ..." Có kéo tay áo của Ngôn Xuyên.
"Thủ phụ đại nhân, bệ hạ , cũng thê và con nối dõi, đây là một yếu tố cực kỳ bất đối với triều đình và bá tánh."
Ngôn Xuyên thở dài, mở mắt .
Ánh mắt tiểu Hoàng đế thất vọng, cữu cữu, ngươi cũng khuyên trẫm ?
Hắn thực sự ý nghĩ một vợ một chồng, dù thì ai đặc biệt ở trong lòng, một một nhóm cũng chẳng gì khác biệt.
Ngôn Xuyên bình thản : "Bệ hạ sáu tuổi chính sự, tám tuổi giám quốc, mười sáu tuổi lên ngôi Hoàng đế."
"Chỉ cần sinh con sớm, thì thể thoái vị sớm."
Hoàng đế đang vẻ mặt chán chường ngay lập tức thẳng , ánh mắt sáng rực quốc cữu.
Quốc cữu đúng, quốc cữu , quốc cữu tuyệt vời.
Phụ hoàng mẫu hậu vân du tứ hải, thể lên trời xuống đất, duy chỉ là giam cầm trong cung.
Chỉ cần quốc cữu vài câu, Hoàng đế gật đầu đồng ý.
"Cứ nhanh chóng sắp xếp ."
Các triều thần mừng rỡ, liệt tổ liệt tông Đại Việt phù hộ.
"Bệ hạ, dù nhanh, thì cũng đợi sang năm mới ." Hộ Bộ tươi, từ chuẩn đến đăng ký, đến vòng sơ tuyển đầu tiên.
Nhanh nhất cũng sang năm.
Quốc cữu gật đầu, năm Hoàng đế sẽ mười bảy tuổi, tiến hành vòng sơ tuyển cuối cùng, gần như là mười tám .
Cũng sẽ tổn hại nguyên khí của Hoàng đế.
Văn võ cả triều yên tâm, khi rời , bước chân đều vội vàng.
Mọi gấp rút chuẩn cho công tác tuyển chọn.
Khi tiểu Tri Ngôn mở cửa bước , thiếu niên Hoàng đế như một ngốc, đang cầm một đóa hoa, xé cánh hoa lẩm bẩm: "Quay , ... ... ..."
Bóng dáng đột ngột xuất hiện mặt, Hoàng đế vẫy tay.
"Trẫm , việc gì đừng điện phiền..." Chưa dứt lời, tiểu cô nương lao lòng .
"Ca ca!" Một tiếng gọi trong trẻo khiến Hoàng đế lập tức sững sờ.
Hắn ngây ngốc mặt.
Tai tiểu Ngôn Ngôn đỏ, mười mấy năm gặp, trong lòng nàng vẫn chút ngăn cách.
khi thấy bộ dạng ngốc nghếch của Phó Hoài Chi, nàng như thể thấy dáng vẻ ngốc nghếch của ca ca lúc nhỏ.
Nàng thể kiềm chế, liền lao về phía .
Chỉ một cái , nàng cảm nhận cổ huyết mạch tương liên thiết.
Hoàng đế run rẩy, nhẹ nhàng ôm , dám buông : "Ca ca đang mơ ? Ngôn Ngôn về nhà ? Muội của về ?" Giọng Hoàng đế run rẩy, từ khi , ngày nào cũng mong ngóng...
Ngày nào cũng mong chờ nàng trở về.