Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 469
Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:07:50
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại ở nhân gian hầu như ai nàng là Thiên Đạo, là thần linh.
Chỉ ba cữu cữu là nàng lịch kiếp, ngay cả mợ cũng tưởng nàng là vì sức khỏe yếu, nên nuôi dưỡng ở nơi khác.
"Ngôn Ngôn, cuối cùng cũng về nhà . Về là ... về là ..." Đại cữu mẫu đỏ mắt, gạt lệ.
"Ngôn Ngôn nuôi dưỡng ở ngoài mười mấy năm, giờ về nhà là ." Nhị mợ tự nhiên sờ tóc mai.
Tướng công của nàng là Ngôn Lãng, Ngôn Lãng trở thành chiến thần, nhân gian thờ cúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ ngoài của vẫn giữ như thời trẻ.
nhị mợ già, tóc mai điểm bạc.
Tam mợ cùng tam cữu cữu đều giỏi trong việc kinh doanh, họ xây dựng một đế chế thương mại riêng cho .
Cả gia đình ăn cơm cùng vui vẻ.
Mấy mợ còn chuẩn quà tặng lớn để chào đón tiểu Ngôn Ngôn về nhà.
Tiểu Ngôn Ngôn ba mợ đều là thiện lương, nên âm thầm gấp ba lá bùa vàng, truyền một thở.
"Đây coi như là quà tạ lễ cho ba mợ."
Mấy mợ phận của nàng, cũng chê bai, ngược còn trân trọng cất giữ.
Khi tiểu Ngôn Ngôn rời , đại thần quyền khuynh triều dã Ngôn Xuyên đại thủ phụ đột nhiên : "Nhanh lên, nhanh lên, mang những lá bùa vàng . Cúng hương đèn. Cử canh gác ngày đêm."
Làm mấy vị phu nhân sửng sốt.
Ngôn Lãng khẽ , híp mắt : "Đại ca sai, lời đại ca ."
"Cái ..."
"Là phúc đức của con cháu đời , thể triệu hoán thần long để cầu nguyện." Đây là ân huệ của Thiên Đạo, là thứ mà thần linh cầu cũng thể cầu .
Mặc dù nhà họ Ngôn chút kinh ngạc, nhưng trong phủ từ tới nay luôn do Ngôn Xuyên đầu.
Ngôn Xuyên thủ phụ nhiều năm, thấy qua vô thứ , những thứ thể ngạc nhiên đến mức mất bình tĩnh, nhà họ Ngôn đương nhiên sẽ chú ý.
Ngay lập tức tìm ba cái hộp, đặt lên hương đèn để thờ cúng.
Sau khi tiểu Ngôn Ngôn rời khỏi nhà họ Ngôn, nàng thăm tiểu dì của .
Tiểu dì Ngôn Bình An.
Bình An và Chu Linh tình cảm , họ sinh một nhi một nữ, thấy tiểu Ngôn Ngôn rơi nước mắt.
Khi tiểu Ngôn Ngôn rời , là nửa đêm.
"Muội , hôm nay ngươi chuyện buồn ?" Phó Hoài Chi luôn chú ý đến tâm trạng của , từ khi từ đường về, nàng vẻ vui.
Ngôn Ngôn mím môi: "Lúc bà ngoại ly thế, cha ở bên cạnh ?"
Hoài Chi lắc đầu: "Không ."
"Lúc đó... tâm đèn bản mạng của ngươi sáng mạnh, cha dám rời khỏi."
Tâm đèn chính là đèn linh thắp lên bằng một giọt m.á.u tâm của Tri Ngôn khi nàng lịch kiếp.
Có thể đoán vận mệnh.
Thiên Đạo lịch kiếp, ngoài thể can thiệp.
Ngôn Tuệ Tuệ và Phó Cửu Tiêu sợ hỏng chuyện, nên dám điều tra, sợ gây ảnh hưởng thể cứu vãn.
Chỉ thể đoán qua tâm đèn để suy đoán vận mệnh của nàng.
"Ngày hôm đó, tâm đèn của ngươi sáng rực. Suýt nữa thì tắt." Phó Hoài Chi vẫn nhớ như in cảnh mẫu đến mức dậy nổi.
Phó Tri Ngôn nhíu mày.
Có lẽ là ngày nàng động lòng, ở trần gian cùng Ôn Minh Huyền trải qua cả đời, một đao đ.â.m chết.
"Chờ tâm đèn của ngươi định, lúc đó bà ngoại dẫn ."
Phó Tri Ngôn gật đầu.
Im lặng một lúc mới : "Ta tính bà ngoại đầu thai, địa phủ xem thử."
"Không thể nào? Bà qua đời mấy năm , nếu còn ở địa phủ, chắc chắn biến thành cô hồn dã quỷ !" Phó Hoài Chi giật .
"Đừng cho cha . Mẫu còn hồi phục, địa phủ âm khí nặng, lợi cho nàng." Đây cũng là lý do mà Phó Cửu Tiêu đưa nàng xuống âm phủ.
Phó Hoài Chi lo lắng yên, chỉ đành Hoàng Tuyền.
Từ xưa đến nay, Quỷ Môn Quan là cánh cửa ngăn cách giữa nhân gian và địa phủ.
Mỗi năm, Quỷ Môn Quan chỉ mở rằm tháng bảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-469.html.]
lúc , nàng đặt chân lên mảnh đất .
Quỷ Môn Quan lập tức mở rộng.
Thiên đạo hóa đếm, ai dám tuân theo?
Sau khi nàng bước , Quỷ Môn Quan ngay lập tức đóng .
Nàng vẫn nhớ khi còn nhỏ, do thu liễm bản , kim quang Thiên đạo nàng lấp lánh khắp địa phủ. Đi tới , nơi đó liền trở nên trống rỗng.
Hàng loạt linh hồn ở địa phủ tan biến.
Ngày hôm nay, ngay khi bước qua cửa, nàng phong bế bộ khí tức của .
Phó Tri Ngôn tiến địa phủ, tất cả thần linh ở đó đều rùng .
Soạt soạt soạt...
Những luồng ánh sáng liên tiếp lao về phía Quỷ Môn Quan.
Tất cả âm sai và âm hồn đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Nhất điện: Tần Quảng Vương..."
"Nhị điện: Sở Giang Vương..."
Tam điện Tống Đế Vương, Tứ điện Ngỗ Quan Vương, Ngũ điện Diêm La Vương, Lục điện Biện Thành Vương, Thất điện Thái Sơn Vương, Bát điện Đô Thị Vương, Cửu điện Bình Đẳng Vương, Thập điện Chuyển Luân Vương — tất cả đều phủ phục chân nàng.
"Bái kiến Tiểu Thiên Đạo."
Phó Tri Ngôn thoáng sững sờ: "Phong Đô Đại Đế chi vị đến nay vẫn bỏ trống ?"
"Thiên Đạo quả thật trí nhớ ." Năm xưa, trong lúc lịch kiếp, chỉ vô tình nhắc tới một câu.
Phong Đô Đại Đế tan biến trong tam giới, mới vẫn chọn .
"Địa phủ khác với các chức vị khác, thần linh thể lâu dài vấy bẩn bởi âm khí, còn chế ngự tầng mười tám ác quỷ."
"Vậy nên..."
Các vị điện chủ đều tỏ vẻ khó xử.
Kể từ khi Phong Đô Đại Đế rời , khối lượng công việc của họ tăng gấp mười .
Tần Quảng Vương, vị trí đầu trong mười điện, đảm nhận phần lớn trách nhiệm, hiện tại gần như kiệt sức.
"Thật khó cho các ngươi. Hãy tìm về hướng đông nam, cách đây mười ba ngàn dặm."
Phó Tri Ngôn dứt lời, Thập Điện Diêm La lập tức mừng rỡ, ngớt lời cảm tạ.
"Đa tạ Thiên Đạo giúp đỡ, đa tạ ngài."
"Không hôm nay ngài tới đây vì việc gì?" Thập Điện Diêm La đầy nghi hoặc.
"Ta đến tìm một vị trưởng bối trong gia đình. Sau khi qua đời nhiều năm, vẫn chuyển kiếp, gặp thử."
Thập Điện Diêm La đều hoảng hốt.
Âm hồn chuyển kiếp trong thời gian dài sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, thậm chí dần dần mất ký ức.
"Tiểu thần... tiểu thần vẫn luôn bận rộn chuyện địa phủ, về việc ." Diêm Quân vội vàng thỉnh tội.
Trong lòng than thở ngừng, trưởng bối của Thiên Đạo, bọn họ tự đón tiếp thì thật là đúng.
Phó Tri Ngôn chỉ : "Diêm Quân bận việc, cần bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt . Cứ theo đúng quy tắc của địa phủ mà ."
Diêm Quân ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng vô cùng trịnh trọng.
Có cơ hội kết giao với Thiên Đạo, ai dám xem nhẹ?
"Ồ, thích của ngài đang ở đây." Diêm Quân bấm tay tính toán, phát hiện trưởng bối huyết thống của nàng đang xa.
Chỉ là...
Trưởng bối của nàng... thế nào từ mười tám tầng địa ngục ?!
Chưa kịp hỏi rõ sự tình, họ xuất hiện tại cửa của mười tám tầng địa ngục.
"Lý thị, ngươi ở kiếp vô việc ác. Ngươi chịu đựng mười tám năm trong các tầng địa ngục: địa ngục rút lưỡi, địa ngục gương nghiệp báo, địa ngục chảo dầu, và địa ngục đá ép dành cho kẻ bỏ rơi trẻ sơ sinh. Nay hình phạt mãn hạn, ngươi thể khỏi ngục."
"Kiếp , ngươi sẽ đầu thai súc sinh."
Toàn lão thái thái đầy máu, run rẩy: "Ta súc sinh, súc sinh, súc sinh!"
Lão thái thái ầm lên: "Không của , là của Ngôn Kiều Kiều nghiệt chướng ."
Âm sai liếc bà một cái, lạnh lùng :
"Ngôn Kiều Kiều phạm đại tội, xúc phạm Thần nữ, kiếp kiếp luân hồi, mãi mãi trấn giữ ở mười tám tầng địa ngục."