Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 472
Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:07:59
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Ngư nhi bật khẽ: " , thích bao."
"Khi , mỗi rụng răng, mẫu chỉ cho ba miếng. Ta giữ hai miếng cho ngươi."
"Còn hai miếng còn , đặt bàn, đến đêm ngủ đều chảy nước miếng."
"Kiềm chế ăn, thứ yêu thích nhất dành cho yêu quý nhất."
"Thế còn ngươi? Lại đưa cho công chúa, công chúa chê ghét vứt xuống đất giẫm nát."
"Từ đó về , bao giờ ăn món điểm tâm đó nữa. Biểu cảm chê ghét của công chúa khiến thể nuốt nổi."
Sắc mặt Đế Quân tái nhợt, tay cầm bát run rẩy khẽ.
"Canh gà... cũng cần nữa ."
"Đã thành thần , những thứ phàm tục lợi gì cho thể." Tiểu Ngư nhi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đời nơi cõi phàm trôi qua. Mong rằng Đế Quân thể vượt qua." Nàng chăm chú Đế Quân.
Đế Quân hít sâu một , đặt bát xuống.
Hắn cũng biện giải cho , chỉ nắm lấy tay tiểu Ngư nhi bước khỏi đại điện.
Bàn tay tiểu Ngư nhi lạnh, nàng chút kháng cự.
Quân Hoa Đế Quân khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Ngư nhi, nàng xem, trồng đầy loài hoa ngươi thích trong điện."
"Và cả nơi , treo chuông gió ngươi từng tặng ."
"Tiểu Ngư nhi, còn nữa..."
Quân Hoa Đế Quân nắm tay nàng bước từng bước trong điện, tiểu Ngư nhi đều im lặng gì.
Viền mắt Quân Hoa đỏ, nắm tay nàng bước khỏi Vân Cung.
"Ngươi xuống trần? Thân phận của , thể tùy tiện xuống nhân gian." Tiểu Ngư nhi lắc đầu, từng hành động của nàng đều thể tùy ý.
"Ta sẽ bảo vệ ngươi chu ." Quân Hoa ôm nàng, nhảy xuống khỏi đám mây.
Những tia sáng trắng sắc bén xé rách bầu trời.
"Rắc..."
Từng tia sét chói tai, kèm theo tiếng sấm rền vang đập mạnh tới.
Quân Hoa ôm chặt tiểu Ngư nhi, dùng che chắn cho nàng, như thể khảm nàng nhỏ bé trong lòng.
Tiếng sấm rền rít giáng xuống , để những vết thương ghê rợn chói mắt.
Tiếng rên đau đớn của Quân Hoa vang lên, tiểu Ngư nhi khẽ thở dài: "Buông . Hà tất tự hành hạ bản như ?"
Trán Quân Hoa đẫm mồ hôi lạnh: "Sắp đến ."
Khi hạ xuống mặt đất, Quân Hoa Đế Quân đầy máu.
"Tiểu Ngư nhi, kiếp là phụ ngươi. Tương lai, để bù đắp ?"
"Lỗi lầm gây , hãy để dùng cả đời còn để sửa chữa, ?"
Hắn bất chấp nguy hiểm trời phạt, mang tiểu Ngư nhi trở nhân gian.
"Ngươi nhớ ? Đây là nhà họ Ôn, đây là nhà họ Khương. Ta cho sửa hai phủ, thuê chăm sóc trong phủ."
"Hồi nhỏ chúng chỉ cách một bức tường, ngươi luôn chui qua lỗ chó để tìm ."
Quân Hoa Đế Quân mãi tin rằng trong lòng tiểu Ngư nhi .
Hắn dùng ký ức ngày xưa để tìm về tiểu Ngư nhi ngày .
Hắn dẫn tiểu Ngư nhi ẩn , bước phủ.
"Đây là phòng của Tiểu Ngư Nhi, vẫn nhớ."
Tiểu Ngư nhi nhớ về những chuyện lúc nhỏ, nét mặt cũng dịu dàng hơn vài phần.
" , vì viện nhỏ cao hơn, cửa sổ vặn thể vượt qua tường thấy cửa sổ của ngươi." Tiểu Ngư nhi bên cửa sổ.
"Sau đó, ngươi tự chặn kín cửa sổ của , ?" Nàng giơ tay chỉ về phía đối diện.
Lòng Quân Hoa Đế Quân đau nhói.
Chưa kịp gì, thấy tiểu Ngư nhi lật chiếc giường trong phòng.
Chỉ thấy mặt của tấm gỗ, chi chít những tâm sự của tiểu cô nương.
"Ngày 16 tháng 2, trời nắng. Thật kỳ lạ, tại khi gặp Minh Huyền ca ca, giống như điều khiển, còn là chính nữa..."
"Ngày 3 tháng 4, trời nắng. Minh Huyền ca ca ghét , chán ghét . Trong lòng thật khó chịu, cả đêm."
"Ngày 12 tháng 7, trời mưa. Ta tặng ô cho Minh Huyền ca ca , Minh Huyền ca ca tặng công chúa, dầm mưa về nhà, sốt cao suốt ba ngày."
"Ngày 1 tháng 8, trời nắng. Trong mơ hồ như vận mệnh thúc đẩy tiến tới. Ta chống . khi thấy Minh Huyền ca ca, kiềm mà buông bỏ."
"Ngày 22 tháng 9, trời nắng. Ta thể âm thanh của vạn vật trong thiên địa. Đồng thời, cũng rằng Minh Huyền ca ca yêu ."
"Ngày 23 tháng 9, trời mưa. Hóa , cảm giác tu tiên là như thế ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-472.html.]
Trên tấm gỗ, đầy những tâm sự của thiếu nữ. Vô tình, nàng mở cánh cửa tu hành, dần dần thể chống lực đẩy .
Cho đến năm 15 tuổi.
"Ngày 1 tháng 3, trời mưa lớn. Ôi, hình như... còn vận mệnh thúc đẩy nữa, tự do . Ta thể cần theo đuổi Ôn Minh Huyền nữa..."
Sau đó, là bi kịch của nhà họ Ôn, hãm hại và tru di cả nhà.
"Những gì nợ , cả đời sẽ trả." Thiếu nữ xong, dường như dừng một chút.
Giọt mực rơi xuống góc tấm gỗ, để một vết đậm.
Nàng thêm một đoạn ngắn: "Ta sinh , cả cuộc đời con rối của . Vì mà vui, vì mà giận, vì niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận của mà đồng cảm."
"Ta mất 15 năm để thoát khỏi xiềng xích, nhưng phát hiện ..."
"Hình như rung động."
"Mỗi rung động, đều đau đớn đến tột cùng. Trong lòng như thứ gì đó đang nảy mầm."
"Trực giác mách bảo , yêu sẽ là bước con đường lối thoát."
" thử một cuối cùng."
Quân Hoa Đế Quân chỉ cảm thấy trái tim như một đôi tay bóp chặt, ngày càng siết chặt.
Khiến gần như thể thở nổi.
"Ngươi xem, quá khứ, thì thôi." Tiểu Ngư nhi yên , khuôn mặt chút cảm xúc.
Bình thản, như thể đó là quá khứ của .
Tiểu Ngư nhi thẳng phía Quân Hoa Đế Quân.
Những tâm sự của thiếu nữ năm xưa, lộ rõ chút giấu giếm.
Khi hai chân thôn La Sơn, mấy chục năm trôi qua kể từ khi họ rời thôn.
Dưới cây đa già, lão nhân kể chuyện xưa. Những đứa nhỏ nhỏ kéo tay bà, ngừng hỏi: "Bà ơi, bà thật sự từng gặp tu tiên ?"
"Người tu tiên từng ở trong nhà chúng ?"
"Bà Anh Đào ơi, tiên nhân ? Trông họ thế nào ạ?" Tiểu nữ hài kéo tay lão nhân, ngừng lắc.
Tiểu Ngư nhi trong góc, khóe môi khẽ nhếch.
Đó là cháu gái của tiểu Anh Đào.
Quân Hoa nắm tay tiểu Ngư nhi, trở về căn nhà họ từng ở.
Dù quan tâm, nhưng căn nhà ở suốt mấy chục năm sụp đổ.
Cặp chữ hỷ đỏ cửa phai màu, biến thành màu trắng.
Bức tường năm đó khó nhọc xây nên, nay lỏng lẻo, chực chờ đổ sụp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mái nhà từng sửa chữa cũng nứt toác.
Ngẩng đầu lên là thể thấy mặt trời và mặt trăng.
Tấm lụa đỏ sớm trở thành giẻ rách, rách vụn thành từng mảnh nhỏ.
Bàn ghế tuy phai màu nhưng vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu.
Quân Hoa dẫn tiểu Ngư nhi bước tân phòng.
Tiểu Ngư nhi dừng bên ngoài cửa, đột nhiên đưa tay che lên lồng ngực.
Ánh mắt của Quân Hoa lóe lên một tia đau đớn. Năm xưa, chính trong căn phòng , g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu Ngư nhi đang chờ đợi trượng phu của .
Tiếng cửa kêu "két" khi đẩy .
Tiểu Ngư nhi khẽ nhắm mắt .
Quân Hoa Đế quân vung tay áo, lập tức căn phòng đổi .
Màn lụa đỏ ấm áp, ánh nến sáng rực, khắp nơi dán đầy chữ song hỷ màu đỏ.
"Chúng quá khứ, ?"
Hắn nắm lấy tay tiểu Ngư nhi bước phòng.
Lập tức cả hai mặc bộ hỷ phục đỏ rực năm xưa.
Ngày , ánh mắt tiểu Ngư nhi tràn đầy mong đợi, e thẹn chờ đợi phu quân.
Giờ đây, gương mặt tiểu Ngư nhi lạnh lùng, còn chút tình cảm nào.
"Tiểu Ngư nhi, là của , tất cả đều là của ."
"Ta nên kiêu ngạo mệnh phổ, nên lấy thê tử bàn đạp, nên quá tự phụ. Chính khiến ngươi suốt mười lăm năm mệnh phổ thao túng trở thành con rối."
"Ta cũng nên rút bỏ tình căn của ngươi. Tất cả những điều đều là nghiệp chướng của ."
"Tiểu Ngư nhi, chúng bắt đầu từ đầu ?"
"Tiểu Ngư Nhi, chúng từ đầu, ?"
"Mọi sai lầm, để bù đắp , ?"
Quân Hoa Đế Quân si tình nâng tay, khẽ vuốt ve gương mặt của nàng.