Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 476

Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:08:10
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ca ca ngươi thẹn thùng, Hoàng đế là mặt dày nhất." Tuệ Tuệ thấy qua, hoàng tộc là những mặt dày nhất và hổ nhất.

Hai con từ Thần giới trở về, lúc thấy đại hôn của Hoàng đế và Hoàng hậu.

Hoàng hậu xinh tài sắc vẹn , còn dịu dàng hiền thục, ai thấy cũng khen ngợi.

Phó Hoài chi dáng dấp cao ráo, diện mạo càng tuấn tú.

Hai cạnh , đúng là một cặp xứng đôi lứa.

Sau khi hai đại hôn, đến dâng cho Phó Cửu Tiêu và Ngôn Tuệ Tuệ.

"Phụ hoàng... mời uống ."

"Mẫu hậu, mời uống ." Hai khẽ cúi đầu, khi bái thiên địa, tế trời xong, họ trở thành đôi vợ chồng trời đất công nhận.

Đại hôn của Hoàng đế và Hoàng hậu trình tự phức tạp, chỉ Hoàng hậu mới vinh hạnh .

Từ đó về , tất cả chỉ còn là phi tần.

Ngôn Tuệ Tuệ sợ thành hôn quá sớm sẽ tổn hại sức khoẻ, vì thế để đại hôn đế hậu diễn khi 18 tuổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Do hoàng thất nhiều năm con nối dõi, các triều thần yêu cầu bệ hạ phân phát ân huệ cho các phi tần.

Phó Hoài chi ham mê nữ sắc, nhưng ngoài Hoàng hậu, cũng sủng hạnh ai khác.

Cho đến khi Hoàng hậu mang thai hoàng tử.

Khi hoàng trưởng tử đời, Phó Hoài chi lập tức phong Thái tử. Từ đó, Phó Hoài chi mới bắt đầu sủng hạnh các phi tần trong cung.

Hắn tuy ngai vàng, nhưng bản vốn là trời sinh để Hoàng đế.

Hơn nữa, Ngôn Xuyên là thủ phụ, là cữu cữu ruột, từ nhỏ dạy bảo, thể hồ đồ?

Hậu cung lấy Hoàng hậu đầu, lấy Thái tử quý, như mới thể tồn tại lâu dài.

Phó Tri Ngôn yêu quý chất nhi, thường xuyên trêu đùa.

Tiểu thái tử cũng thiết với nàng.

Ngôn Tuệ Tuệ và Phó Cửu Tiêu trong thời gian họ xa mà thường xuyên dẫn nữ nhi chơi, ngắm cảnh.

Mối duyên giữa con họ mỏng manh, khi nào sẽ chia xa.

Tuệ Tuệ trân trọng những ngày tháng bên cạnh nữ nhi.

Một hôm, Tuệ Tuệ bất ngờ thấy một tiểu nữ hài ngây .

Tiểu nữ hài hai, ba tuổi, trông thông minh và đáng yêu.

Một phụ nhân dịu dàng nắm tay trái của tiểu nữ hài, còn nam nhân cao lớn uy nghiêm nắm tay tiểu nữ hài. Khi ánh mắt nam nhân rơi tiểu nữ hài, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.

"Cha... cưỡi ngựa lớn, cưỡi ngựa lớn." Tiểu nữ hài giang tay .

Đi nam nhân là một đám nô bộc, hề ngần ngại xổm giữa đường phố, để nữ nhi cưỡi lên cổ .

"Ngươi đấy, đừng chiều hư hài tử." Phụ nữ mỉm nhẹ nhàng .

Nam nhân khẽ một tiếng: "Đã sinh tám nhi tử , giờ mới một khuê nữ, chiều thì chiều ai nữa?"

"Giữ chặt đấy, thôi, cưỡi ngựa thôi..."

Tiếng vang xa.

Tuệ Tuệ bất chợt giơ tay lên, phát hiện đang rơi lệ.

"Lạ thật, cảm giác quen thuộc... dù từng gặp." khi thấy nụ tươi tắn của tiểu nữ hài, nàng kìm mà rơi nước mắt.

"Đó là tiểu nữ nhi nhà Trần tướng quân."

"Sinh tám nhi tử, mới một khuê nữ. Vui mừng đến mức mở tiệc ba ngày ba đêm." Phó Cửu Tiêu nhận nam đó.

Trên chiến trường, đ.â.m một nhát xuyên , m.á.u chảy như suối mà hề nhíu mày.

Chỉ vì tiểu nữ nhi rách váy, nàng , mà còn lớn hơn nữ nhi.

Tuệ Tuệ thì khẽ nhếch miệng.

"Tiểu cô nương , thật sự một gia đình hảo."

Phó Tri Ngôn đầu tiểu nữ hài, quả thật đó là một gia đình hảo.

Thập Điện Diêm La lừa dối .

Ngoại tổ mẫu, kiếp ngài cứ sống thật .

Mọi mấy bước thì thấy tiếng gõ trống và la hét.

"Đến đây, đến đây, xem biểu diễn ! Qua cái thôn , còn cái quán nữa ..."

"Có tiền thì ủng hộ tiền, tiền thì ủng hộ ."

"Các vị phụ lão hương , xem xem ..."

Nam tử ria mép dài lớn tiếng hô, bá tánh nhanh chóng tụ tập .

"Tiểu tử, cái gì thế , ngươi đây là biểu diễn cái gì ?" Có hỏi.

Nam tử thần bí, lập tức lệnh cho mở chiếc lồng che đậy kỹ càng.

Trong lồng là một con lợn.

Mọi xôn xao ngừng, ngay lập tức bịt mũi : "Tiểu tử , lợn gì mà xem ? Thật là hôi..."

"Ê ê ê, con lợn của là lợn bình thường."

"Con lợn từ khi sinh ăn thức ăn của lợn, sống trong chuồng lơn, cả ngày kêu la thảm thiết."

"Ngươi đoán xem ? Nó ngủ trong phòng của con , ăn thức ăn của . Nó thông linh..."

"Còn chữ nữa... còn xin ăn..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-476.html.]

Mọi thấy thế liền hào hứng, ngay lập tức với vẻ tò mò.

Nam tử lấy một cây gậy gỗ, đánh một cái con lợn, con lợn lập tức quỳ gối xuống, cúi đầu lạy ba cái.

Mọi xem mà khỏi ngạc nhiên.

Sau vài vòng, nam tử quả thật nhận ít tiền thưởng.

Chỉ là, khi con lợn ngẩng đầu lên, nó thấy gia đình của Ngôn Tuệ Tuệ ở phía , lập tức ánh mắt đỏ rực.

Nó điên cuồng lao về phía Ngôn Tuệ Tuệ.

"Lớn mật!"

"Hộ giá!"

Mọi chỉ thấy một tiếng kinh hãi, thấy đầu con lợn rơi xuống đất.

Con mắt vẫn trừng trừng về phía Ngôn Tuệ Tuệ, thấy mà lạnh gáy.

"Ông chủ, con lợn của ngươi là yêu quái ? Sao còn đả thương như ? Làm sợ c.h.ế.t khiếp, nếu nó đ.â.m tiểu nương tử , e là c.h.ế.t thì cũng tàn phế." Mọi lo sợ .

Nam tử thấy con lợn giết, đau lòng vô cùng, nhưng việc là do sai.

Người hung thần ác sát như , cũng dám yêu cầu bồi thường.

"Con lợn thực sự linh tính, trong thế giới , quả thật gì là thể." Tuệ Tuệ ngạc nhiên .

Phó Tri Ngôn liếc mắt cái đầu lợn một cái, đầu súc sinh vẫn hề hối cải.

Phó Cửu Tiêu dường như cũng sự tình, chỉ : "Có lẽ vô tình mở trí tuệ."

Sau khi Tuệ Tuệ hiến tế, sức mạnh của nàng giảm nhiều, chuyện về kiếp và kiếp , tự nhiên thể tính toán nữa.

lẽ như thế, nàng sẽ hạnh phúc hơn.

—-

"Gù... gù gù..."

Oa oa mũm mĩm chảy nước dãi loạng choạng bước về phía Phó Tri Ngôn.

"Gù gù, gù gù... ôm... a, a, gù gù..."

Nãi oa tròn một tuổi, bước còn vững, cứ hai bước phịch xuống.

Vừa trông thấy Phó Tri Ngôn, nó liền hấp tấp lao tới, lảo đảo ôm lấy chân nàng.

Vị công chúa xưa nay vốn luôn lạnh lùng, khi cúi đầu xuống, lông mày khẽ cong, ánh mắt cũng dịu dàng hơn vài phần.

"Tham kiến công chúa điện hạ." Cung nhân đồng loạt quỳ xuống.

Đấy chính là đích trưởng tử của Phó Hoài Chi, Thái tử điện hạ tròn một tuổi.

Cánh tay tiểu oa mũm mĩm như khúc sen, trắng trẻo đáng yêu.

Phó Tri Ngôn cúi xuống, nhẹ nhàng bế lên.

Tiểu gia hoả tay tiểu cô cô, ôm lấy má nàng chụt một cái thật to.

"Gù gù!" Tiểu gia hoả gật đầu gọi.

"Gù gù..." Tiểu gia hoả tiếp tục gật đầu lia lịa.

"Phụ hoàng ngươi ?" Phó Tri Ngôn véo nhẹ má , nhưng tiểu gia hoả mới một tuổi, đương nhiên hiểu .

"Hồi bẩm điện hạ, bệ hạ đang nghị sự ở Ngự thư phòng."

Phó Tri Ngôn bế hài tử về phía Ngự thư phòng.

Bên ngoài Ngự thư phòng ít quan viên đang chờ, nàng loáng thoáng vài câu: "Không mấy năm nay xuất gia tăng đột biến, bệ hạ nghĩ cách khống chế."

Xuất gia?

Phó Tri Ngôn khẽ giật giật má, bế đứa nhỏ, ngẩng mặt lên trời, vẻ mặt đầy vô tội.

Đợi các quan viên lui , Phó Tri Ngôn bế Thái tử bước trong.

Hoàng đế chậm rãi nàng, : "Ta nhớ mang máng thì... năm xưa ngươi đưa bộ tử Phật giới xuống nhân gian lịch kiếp, đúng ?"

Phó Tri Ngôn chỉ gượng gạo ha ha ha.

"Gọi phụ hoàng nào." Phó Hoài Chi giơ tay, vỗ nhẹ lên trưởng tử.

Nãi oa mũm mĩm liếc một cái, đó phồng má, thổi bong bóng rúc lòng tiểu cô cô.

"Gù gù, thơm thơm..."

Hắn thì thầm lí nhí.

"Ngươi tiểu tử ! Câu đầu tiên gọi phụ hoàng mẫu hậu, mà gọi cô cô. Câu thứ hai là đòi ôm. Bây giờ thì gọi phụ hoàng, mẫu hậu !"

"Gọi phụ hoàng!"

Phó Hoài Chi trừng mắt , tiểu Thái tử mũm mĩm một cái, cô cô.

Khe khẽ gọi, giọng mềm mại đầy ấm ức: "Gọi phụ hoàng!"

Phó Tri Ngôn cắn chặt môi, cố gắng bật .

Ngay cả thái giám gần đó vai cũng run run, cố nhịn.

Phó Hoài Chi tức đến mức nhảy dựng lên: "Là kêu trẫm phụ hoàng, phụ hoàng, kêu phụ hoàng...".

"Ngoan nào, gọi phụ hoàng ..."

"Phụ hoàng..." Phó Hoài Chi chằm chằm đại nhi tử, lòng ngập tràn xót xa.

Tiểu oa nhi cắn ngón tay, nước dãi chảy dài, khuôn mặt ngây ngô đáng yêu chằm chằm . Khi tiếng gọi "phụ hoàng", ngay lập tức cất giọng non nớt trả lời: "Đây!"

Phó Tri Ngôn bật thành tiếng.

Thái giám run đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

Loading...