Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 477
Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:08:13
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Phó Hoài Chi đen : "Tiểu tử thúi , ngươi dám chiếm tiện nghi của trẫm!" Nói xong, giận dữ định bắt tiểu Thái tử, nhưng tiểu Thái tử bám chặt lấy cổ cô cô, chịu buông.
"Bệ hạ, Thái tử điện hạ thiết với trong nhà thôi mà. Điện hạ ai với , nên gần gũi với Trưởng công chúa điện hạ." Thái giám bên cạnh mỉm hòa giải.
Phó Hoài Chi liếc nhi tử một cái, thấy nhi tử sợ hãi trốn trong lòng , khỏi nhướng mày.
Muội của đối với ai cũng nhàn nhạt lạnh lùng, thích tiểu tử nay thật đúng là tạo hoá của tiểu gia hoả.
"Muội nếu thích thì tự sinh một đứa ."
"Ngươi , sẽ tìm cho ngươi những nhi lang tài giỏi nhất thiên hạ, mặc sức mà chọn." Phó Hoài Chi .
Phó Tri Ngôn lắc đầu: "Ta với cha , thành ."
"Đâu nhất định thành , chỉ cần động cần động tâm."
"Ngươi sứ mệnh riêng, thành nó là đủ. Hưởng thụ niềm vui nhân gian cũng lỡ chuyện chứng đạo." Phó Hoài Chi thở dài. Mọi đều giữ .
"Con và cỏ cây, đối với cũng chẳng khác gì ." Phó Tri Ngôn mặc chiếc váy dài trắng giản dị, càng khiến nàng thêm thoát tục và linh động.
Phó Hoài Chi khuyên thêm nữa, chỉ ôm lấy tiểu Thái tử.
"Buổi tối dùng bữa xong hãy về?"
"Có món thịt xào chua ngọt mà ngươi thích nhất."
"Ăn, ăn... ăn thịt..." Tiểu Thái tử quậy trong lòng hoàng đế, đòi ăn thịt.
Phó Hoài Chi liền sai mời đám cữu cữu, tiến cung cùng dùng bữa.
Bữa tối hôm kéo dài đến lúc cửa cung đóng .
"Dạo gần đây, nhớ trông chừng tiểu Thái tử, bên ngoài vẻ yên ." Ngôn Xuyên vỗ nhẹ đầu tiểu Thái tử.
Có lẽ vì Thiên đạo vắng bóng quá lâu, các giới đều ngấm ngầm bất .
Ngôn Tuệ Tuệ là tàn hồn tụ , cách một thời gian tĩnh dưỡng.
Phó Tri Ngôn đưa nàng đến Cửu trọng thiên để nghỉ ngơi, còn phụ ở Cửu trọng thiên chăm sóc nàng.
Vừa hồi cung, Phó Tri Ngôn tiểu Thái tử mất tích.
Khi nàng trở về, đám cung nữ và nô bộc đều quỳ đầy đất, ai nấy mặt cũng trắng bệch, run rẩy ngừng. Hoàng đế và Hoàng hậu giận dữ.
Hôm nay là lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu, Hoàng đế và Hoàng hậu cải trang vi hành để quan sát dân tình, tiểu Thái tử nài nỉ theo.
Ai ngờ, điện hạ lạc.
"Điện hạ bảo uống sữa, nô tỳ chỉ xoay , điện hạ biến mất ."
"Cầu xin bệ hạ minh xét, nô tỳ dám dối. Xin bệ hạ minh xét!"
Đầu của cung nữ đập mạnh xuống nền đất, m.á.u trào chỉ vài cái.
Lúc đó cả thị vệ theo, mà trong nháy mắt mất dấu.
Hoàng hậu tin Thái tử mất tích, tức giận đến ngất .
Phó Hoài Chi day trán, sai mời thái y cho Hoàng hậu, đồng thời triệu quốc cữu cung trong đêm.
Khi Ngôn Xuyên đến, mắt Hoàng hậu sưng đỏ.
"Hắn mới một tuổi rưỡi thôi, rốt cuộc là ai ác độc như chứ? Có gì thì nhằm bổn cung đây , hài tử vô tội mà." Hoàng hậu coi Thái tử như mạng.
Ngôn Xuyên nhíu chặt mày.
Mọi đều , Thuỷ Thần hiến tế từ lâu, tiêu tan trong trời đất.
Thần giới chịu tổn thất nặng nề vì kết giới.
Yêu ma nhị giới vốn ngo ngoe rục rịch.
Sau phát hiện Thiên đạo thiếu hụt, nhưng vì kiêng dè hóa của Thiên đạo nên dám bậy.
Bị áp chế vài chục năm, cuối cùng cũng sắp loạn.
"Gần đây, bên ngoài thường xuyên xảy việc hài tử mất tích. Chỉ e là tà ám gây chuyện."
" bọn tà ám đó cẩn thận, từng động đến nhà giàu quyền quý."
"Thậm chí còn bén mảng thành thị, chỉ hoạt động ở các sơn thôn hẻo lánh."
"Vì sợ gây chú ý."
"Lần bắt điện hạ, chắc vì mối thù riêng." Có lẽ là vô tình bắt .
Hoàng hậu khẽ thở phào, chỉ cần thù riêng thì vẫn còn cơ hội.
"Tuệ Tuệ ?" Ngôn Xuyên hỏi.
"Tạm thời đừng kinh động mẫu ." Phó Hoài Chi khoát tay. Mẫu là tàn hồn tụ , hằng năm đều bế quan dưỡng sức.
Mắt Hoàng hậu đỏ hoe, thấy bệ hạ sai khắp nơi dò la, lòng vẫn yên.
"Bệ hạ, đám tà ám đó vô cùng độc ác. Nguyệt Nhi sẽ đây?" Hoàng hậu qua , lòng như lửa đốt, ăn gì cũng nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nguyệt Nhi mới đầy hai tuổi, còn rõ. Hắn chịu bao nhiêu khổ sở đây?" Nước mắt Hoàng hậu rơi ngừng.
Phó Hoài Chi khẽ thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-477.html.]
Ta nên với nàng thế nào đây?
Cha của là Hoàng đế, nhưng cũng là kẻ vô dụng nhất trong nhà.
Cô cô của là Thiên đạo tương lai.
Tổ mẫu của là Thuỷ Thần.
Tổ phụ của là Đọa Thần giới chi chủ.
"Lão tử bao nhiêu , đừng bắt cóc con nhà giàu!"
"Những đứa nhỏ ở nơi nghèo hẻo lánh đủ cho ngươi bắt cóc ?"
"Ngươi đầu óc hả? Nếu hỏng chuyện của chủ tử, lão tử sẽ lấy mạng ngươi!"
Đáy mắt nữ nhân tràn đầy sự hung ác trong mắt.
"Con nhà nghèo, đẻ nhiều đáng giá, bắt mấy nha đầu thì gì chứ?"
"Còn tiểu tử , là con nhà giàu sang quyền quý!"
Nữ nhân móng tay bén nhọn chỉ tay đầu gã nam nhân, xuất hiện mấy vệt đỏ.
Gã nam nhân gương mặt nham hiểm lộ vẻ u ám, nhưng cuối cùng vẫn nén giận.
"Chủ tử bảo tìm những đứa thông minh, trông linh hoạt. Tiểu tử một giá trị bằng mười đứa khác." Nam nhân chỉ tiểu Thái tử đang đất gặm ngón tay.
Tiểu Thái tử ngước mắt thấy , còn toe toét.
Xung quanh, hơn mười đứa nhỏ trói, miệng bịt kín. Bọn họ hoảng sợ co cụm với , nước mắt giàn giụa.
Chỉ riêng tiểu Thái tử là yên lặng gặm ngón tay, cần trói cũng chạy trốn.
Hắn trái , nhặt một sợi dây đất, toe toét chỉ : "Trói, trói, vui lắm, vui lắm!"
Nữ nhân khẩy: "Đấy mà gọi là thông minh?"
Gã nam nhân thở dài, chút sốt ruột.
"Chủ tử đưa cho chúng viên trắc linh châu, khi gặp tiểu tử , viên châu sáng rực lên."
"Nếu chúng một vụ lớn, đây là lứa hài tử cuối cùng, dù giàu sang quyền quý thì chứ?"
"Gia thế của , so với mấy vị tôn giả của chúng ?"
"Họ đều là những kẻ đầu Yêu giới Ma giới."
"Một khi chúng vượt qua ranh giới, ai còn thể từ nhân gian qua đây để bắt ?"
Nữ nhân do dự một chút, cầm lấy viên trắc linh châu, thấy nó phát sáng dữ dội, liền gật đầu.
"Đưa , rời khỏi nhân giới ngay trong đêm."
"Chủ tử lệnh, tuyệt đối để ngoại giới chú ý." Nữ nhân lạnh lùng .
Nam nhân nhạt: "Trước đây, loài yếu đuối nhất, chúng g.i.ế.c họ còn dễ hơn g.i.ế.c gà. Chỉ vì Thủy Thần thiên vị họ, giờ đây chúng rụt đầu mà sống."
"May mà lão yêu bà chết."
Dù chết, nàng vẫn tam giới kinh sợ mấy chục năm, đúng là ghê gớm.
"Sau sẽ như nữa." Gương mặt nữ nhân thoáng vẻ âm u.
"Chúng nên liên lạc với Hỗn Độn đại nhân ?" Nam nhân thì thào hỏi.
"Hỏi gì? Phản đồ! Con chó săn! Năm xưa chính phản bội chúng , khiến yêu ma hai giới Thần giới và nhân gian áp chế." Nữ nhân phẫn nộ.
"Năm xưa Hỗn Độn căm ghét Thủy Thần nhất. Ai ngờ trở thành tay sai của nàng, xuống nhân gian trông nom hai tên nghiệp chướng ."
"Nếu ngăn cản, chúng g.i.ế.c hai nghiệp chướng đó từ lâu." Nữ nhân nghiến răng tức giận.
"Tuyệt đối chọc , giờ là thời điểm quan trọng, thể thu hút sự chú ý của họ. Việc nhỏ mà nhịn thì sẽ loạn việc lớn." Nam nhân nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nữ nhân liếc một cái: "Ta còn ?"
"Dù nàng còn là Thủy Thần, nhưng Thần giới vẫn luôn kính trọng nàng."
"Huống chi, Thần giới tìm thấy hóa của Thiên Đạo. Nếu Thiên Đạo trở , chúng sẽ còn cơ hội nữa!"
Thủy Thần chết, Phó Cửu Tiêu còn cai quản Đọa Thần giới. Ngay cả Hỗn Độn cũng trở thành con ch.ó săn của nàng.
Đọa Thần giới, yêu ma hai giới, giờ đây đang dần dấy lên.
Thiên Đạo thiếu hụt, nghĩa là sức mạnh trói buộc yêu ma còn, đây chính là cơ hội cuối cùng của họ.
"Không thể trì hoãn nữa, về khi Thiên Đạo quy vị."
"Thần giới giấu kỹ vị Linh Diệu tôn giả , ha, hóa của Thiên Đạo, sớm muộn chúng cũng sẽ tìm nàng."
"Đi thôi, đưa bọn nhỏ xuyên qua kết giới."
"Ta cho các ngươi , nếu ngoan ngoãn, sẽ ném các ngươi ngoài kết giới mồi cho cự thú hoang vu!" Lũ nhỏ òa dữ dội hơn.
Để vượt qua tam giới, cần băng qua kết giới.
Ngoài kết giới là vùng hoang vu, nơi đầy rẫy cự thú tàn ác.
Năm xưa, suýt chút nữa chúng hủy diệt tiểu thế giới.
Chính Thủy Thần hiến tế, gia cố kết giới mới hóa giải nguy cơ.