Trần Tú Hương chỉ  tên của cô, lay cánh tay cô vài cái: “Nhìn thấy , đúng là tên của cô , ở ngay bên  Tống Minh Trân,    còn tưởng   nhầm chứ.”
Trái tim của Diệp Bảo Châu cũng  ngừng đập,  đó nở nụ : “ là thật .”
Triệu Hiểu Hồng   thấy tên , cũng  ngờ đến kết quả  nhưng  ngờ Diệp Bảo Châu   thể thông qua, cô   cô với vẻ kinh ngạc và hào hứng: “Bảo Châu, thật sự  cô , cô thông qua ! Từ khi nào mà cô trở nên lợi hại như ?”
Đám  ở bên cạnh cũng  Diệp Bảo Châu, đều đang nghĩ đến vấn đề . Tống Minh Trân  thi đỗ hình như cũng  bình thường vì dù  cô  vẫn luôn  ưu tú.  Diệp Bảo Châu mới  xưởng hơn một năm, bình thường  việc cũng  đáng tin, ngay cả kiểm điểm còn  chép của  khác, kêu  khác  hộ thì thôi, công nhân ưu tú cũng càng đừng nhắc đến,  mà   thể thi đỗ?
Sự tiến bộ  thật sự   lớn.
Thật đúng là khó tin.
Tuy rằng   nghi ngờ nhưng cô  thi đỗ cũng là sự thật,   đều mừng cho cô, nhao nhao tới chúc mừng cô.
“Đồng chí Diệp Bảo Châu, gần đây sự tiến bộ của cô khá là lớn, là một đồng chí  tích cực tiến bộ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“ đó! Từ  hội ái hữu , cô cứ như biến thành một  khác , đầu óc cũng trở nên thông minh hơn, cô  đổi thế nào , cũng dạy bọn họ với.”
Diệp Bảo Châu    chúc mừng cũng liên tiếp cảm ơn,  : “Chỉ là thi giấy mà thôi, vẫn còn phỏng vấn nữa, cũng   phỏng vấn sẽ thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-102.html.]
Mọi  thầm nghĩ cho dù phỏng vấn  qua nhưng    thể thi đỗ  chứng minh cô  thực lực , cho dù  thông qua, chỉ dựa  kết quả bài thi   cô cũng thừa sức  một chức tổ trưởng nhỏ trong phân xưởng, cũng đừng coi thường tổ trưởng nhỏ, tiền lương và phúc lợi đều cao hơn của bọn họ hiện tại!
Mọi  đều đang mừng  cho Diệp Bảo Châu,   vui   sầu, Phương Mỹ Kỳ cũng   thanh thông báo đến nát cả , bên    tên của cô  cũng thôi ,  mà   tên của Diệp Bảo Châu?
Cô   Tống Minh Trân, chỉ  cái tên bên ,  với giọng khó tin: “Đây là Diệp Bảo Châu?”
Tống Minh Trân cũng  thấy tên của Diệp Bảo Châu, tuy rằng  dám tin nhưng cô ả vẫn gật đầu: “, chính là cô .”
Phương Mỹ Kỳ  tin nổi, suýt chút nữa thì hét lên, bên   tên của Diệp Bảo Châu,  điều   nghĩa cô  thông qua bài thi giấy, một  còn  học hết lớp chín như cô   thể thông qua?
Cô  trợn mắt, lẩm bẩm với Tống Minh Trân với vẻ mặt khó tin: “Không thể nào như  ! Chắc chắn   khả năng! Làm  cô   thể lên bảng  ?  còn   cô   trình độ gì  ?”
Tống Minh Trân cũng  tin, cô  hiểu rõ Diệp Bảo Châu là  thế nào hơn bất cứ ai. Tuy rằng cô từng học qua cấp hai nhưng trong đầu cũng chẳng  văn hóa gì, loại thi tuyển  và tuyển công nhân bình thường từ bên ngoài  cũng khác . Tuy rằng đề thi     khó nhưng phía  vẫn   nhiều câu hỏi tư tưởng chiều sâu, với cái đầu đó của Diệp Bảo Châu  xuống  xảy  chuyện  là phúc tổ ba đời ,    thể trong nháy mắt cô  thi đỗ ?
Trong    chuyện mờ ám thì ai tin!
Cô  hít một , kéo Phương Mỹ Kỳ  khỏi đám đông, nhỏ giọng bảo: “ cũng  tài nào hiểu nổi tại  cô   thể thông qua,   Lục Thiệu Huy  giúp cô  ? Bằng   cũng  nghĩ   lý do tại  cô   thể thông qua.”
Bị lời của cô  đánh tỉnh, đầu óc Phương Mỹ Kỳ lập tức thông thấu hơn hẳn, đúng , Lục Thiệu Huy chính là cán sự cơ mà. Bình thường  chắc chắn  qua  với bộ phận nhân sự,  hỏi thăm đề thi một chút, lẽ nào   là chuyện đơn giản nhất  ? Diệp Bảo Châu chắc hẳn    đề thi mới  thể thông qua một cách dễ dàng như  ?
Nghĩ như , cô  lập tức  đầu,  Diệp Bảo Châu đang ở trong đám đông ,  một tiếng: “Diệp Bảo Châu, cô thật sự khiến   với cặp mắt khác xưa đấy? Làm thế nào cô  thể thi đỗ ,  thể  cho     ?”