Lời của cô  mang theo giọng điệu chất vấn, khiến ánh mắt của tất cả   đều  thu hút về phía đó, Diệp Bảo Châu  thấy bản mặt mang theo ý  đó của cô , nhưng ánh mắt  u ám, bộ dáng  tìm  tính sổ.
Phương Mỹ Kỳ thấy ánh mắt của   đều  tập trung về đây,  tiếp tục  bảo: “Là Lục Thiệu Huy  giúp cô  đúng ? Anh  ở công hội,  thể tùy tiện giúp cô lấy  bài thi, cho nên cô mới  thể thi đỗ một cách dễ dàng như thế, đúng chứ?”
Dứt lời, Tống Minh Trân lập tức cạn lời, đầu óc của Phương Mỹ Kỳ đúng là  bệnh, cô ả thật sự  từng gặp qua  nào ngu đến như thế, chẳng  bằng chứng gì  trực tiếp   lời , thế    tự rước lấy phiền phức  ?
 cô  cũng    cả , Tống Minh Trân cũng  cản  nữa, đành liếc mắt  về phía Diệp Bảo Châu,   cô sẽ đáp thế nào,  đó chỉ  thấy Diệp Bảo Châu : “Phương Mỹ Kỳ, cô    đang  gì ? Cô  bằng chứng gì mà  như ?”
Mọi  cũng nháo nhào lên .
“ đó, Phương Mỹ Kỳ, cô  bằng chứng gì mà  cán sự Lục giúp Diệp Bảo Châu?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nếu cô  lấy   bằng chứng thì đừng  lung tung, bằng  chính là bôi nhọ  khác.”
Trần Tú Hương trực tiếp lạnh giọng : “Cô  đang bôi nhọ còn gì,  thấy Diệp Bảo Châu sống  cho nên cô   phục, cố tình hắt nước bẩn!”
Phương Mỹ Kỳ  lạnh một tiếng: “Bình thường Diệp Bảo Châu thế nào các  còn   ? Ngay cả bản kiểm điểm cũng cần  khác giúp  hộ, tại   đột nhiên tiến bộ vượt bậc như ,   chuyện mờ ám mới lạ!”
Cô   dứt lời, Diệp Bảo Châu  lạnh mặt,  thẳng tới vung một cái tát thật mạnh lên miệng cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-103.html.]
Một cái tát   kêu  đột ngột, trực tiếp khiến tất cả   ngơ ngác, trong bọn họ chẳng  ai ngờ  cô  giải thích  mà  trực tiếp  tay.
Mà Phương Mỹ Kỳ thì  càng hoang mang hơn, cô  ôm nửa bên mặt nóng ran như lửa của ,  Diệp Bảo Châu với ánh mắt kinh hãi: “Cô,  mà cô dám đánh  ngay  mặt  ?”
Diệp Bảo Châu  cô  với vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô đáng đánh! Cô đừng  lấy chuyện  đây  để  , nếu cô  bằng chứng thì trực tiếp  tìm trưởng ca báo cáo  ,  đợi kiểm tra bất cứ lúc nào, còn nếu   bằng chứng thì bớt ở đây sỉ nhục chồng ,     rối loạn kỷ cương.”
Mọi  mới chợt phản ứng , những lời mà Phương Mỹ Kỳ  cũng thật sự khó , cô   chỉ đang  Diệp Bảo Châu gian lận, mà quan trọng hơn là cô  còn  Lục Thiệu Huy  rối loạn kỷ cương, bây giờ đang là giai đoạn nhạy cảm, bất cứ một động tĩnh nhỏ nhặt gì cũng dễ  chụp mũ,  xét nhà.
Phương Mỹ Kỳ cảm thấy  đánh sưng vù mặt mũi , cô   định đánh trả  thì  thấy Vương Hiểu Lị  về phía bên , lập tức ôm mặt  qua, trực tiếp gào , tố cáo Diệp Bảo Châu đánh  với Vương Hiểu Lị.
Diệp Bảo Châu  thấy cô   sướt mướt, cũng  Vương Hiểu Lị với vẻ đáng thương vô cùng: “Tổ trưởng, là cô  bôi nhọ  gian lận , cái    thể nhịn, nhưng cô   như ,  chỉ sỉ nhục công hội, mà rõ ràng cũng đang bôi nhọ các lãnh đạo ở bộ phận nhân sự  lộ đề, bôi nhọ lãnh đạo xưởng chúng   công bằng.”
“Lãnh đạo xưởng chúng  vất vả lắm mới quyết định tuyển công nhân trong xưởng, kết quả đồng chí Phương Mỹ Kỳ của chúng  còn  bịa đặt  bọn họ bất công, nếu truyền  tai bọn họ, bọn họ sẽ  chạnh lòng,   sẽ hủy bỏ phúc lợi  thì   ?”
Lời    , sắc mặt của Phương Mỹ Kỳ lập tức  đổi,   cô  cũng   ý đó, cô  chỉ  Lục Thiệu Huy giúp Diệp Bảo Châu gian lận mà thôi: “   ý đó.”
Diệp Bảo Châu chẳng thèm quan tâm cô  phủ nhận thế nào: “Cô  ý , cho nên  mới  nhịn  mà  tay đánh cô,   thể để cô chặt đứt đường lui của những công nhân khác .”
Mọi   xong cũng cảm thấy đúng, nghi ngờ Lục Thiệu Huy  thể lấy đề thi còn   ý  bộ phận nhân sự lộ đề  ? Nói lãnh đạo xưởng cũng cùng   rối loạn kỷ cương  ?