Giọng của  trong trẻo lạnh lùng, giống như lẫn thêm sương lạnh, Vu Tuệ cảm thấy giống như  một cây kim đ.â.m  tim cô , đau đến mức cô   thể thở nổi.
Vốn sự tuyệt tình của   khiến cô  lùi một bước, nhưng bây giờ chỉ là một cách gọi thôi mà  đàn ông  cũng  vì Diệp Bảo Châu mà trở nên keo kiệt như thế,  cần thiết ?
Cô  cảm thấy  cần thiết, khóe môi kéo  một nụ , cắn răng: “Anh Thiệu Huy,   cần thiết  như  ?”
“Có cần thiết.” Lục Thiệu Huy lạnh lùng  cô  và bảo: “Gần đây cô hỏi thăm Thiệu Lan chuyện của ,  đều  hết, cô  như   quấy rầy đến cuộc sống của , khiến  vô cùng  vui, cho nên mong cô giữ thể diện, một  hai  thôi.”
Lời    thẳng thắn, khiến Diệp Bảo Châu  cũng  nhịn  mà  tuyệt, cô nâng mắt  qua, Vu Tuệ ở đối diện  ngu  luôn , sắc mặt trắng bệch.
Lục Thiệu Huy  lạnh lùng : “Nếu bây giờ cô  sắp  về quê,   và Bảo Châu cũng hy vọng cô  thể trải qua giáo dục của trung nông và bần nông thêm, để cô sớm ngày nghiêm túc  đổi tam quan của ,  thể một đời suôn sẻ.”
Nói xong,  cũng  đợi Vu Tuệ phản ứng mà kéo Diệp Bảo Châu trực tiếp rời .
Vu Tuệ   đàn ông  cho ngây , cô   hai  nắm tay  rời , qua một lúc lâu mới lấy  bình tĩnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ đến lời mà   mới , giọng  đó trầm thấp, ngữ điệu cũng  nặng như lúc mới đầu, nhưng từng câu từng chữ một  qua đều đang mắng . Mắng cô  quấy rầy cuộc sống của , mắng cô     hổ, mắng cô    tam quan, thậm chí còn mang theo ý cảnh cáo, như thể cô   sửa đổi tam quan thì sẽ  suôn sẻ .
Vu Tuệ chỉ cảm thấy mặt mũi của  như   vả tới vả lui vài cái tát,  đau  rát, khiến cho tim gan phèo phổi của cô  đều đang đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-108.html.]
 
Sao  đàn ông   thể  chuyện với con gái như ? Anh còn là đàn ông ?
Cô  cắn răng, cả  đều run lên, nhưng bây giờ cô  cũng   cách nào khác, cuối cùng chỉ  thể giậm chân, rời khỏi cổng xưởng Dân Phúc với vẻ  cam lòng.
Diệp Bảo Châu   Vu Tuệ  cam lòng cỡ nào,  khi chia tay với Lục Thiệu Huy, cô về thẳng phân xưởng ngay.
Phương Mỹ Kỳ  thấy cô  từ bên ngoài  với vẻ mặt tươi ,  tức  bực bội  với Tống Minh Trân: “Cô  , nghi ngờ của chúng  chẳng sai chút nào , buổi chiều  phỏng vấn mà giờ cô    ngoài lâu như , chắc chắn  chuyện kỳ quái.”
Hôm qua cô   Diệp Bảo Châu  vấn đề, nhưng Vương Hiểu Lị  tin cô ,  cô    bằng chứng, còn phạt cô   bản kiểm điểm, cho nên cô    nhịn  mà bảo: “Hay là cô bảo cán sự Tạ giúp cô  theo dõi Lục Thiệu Huy ?”
Tống Minh Trân thật sự cũng    rốt cuộc Lục Thiệu Huy  giúp Diệp Bảo Châu  , nhưng cô ả cũng   kéo cả Tạ Gia Hòa , qua một lúc, cô ả  Phương Mỹ Kỳ: “  cô  thích cô , nhưng chuyện   nhất đừng liên lụy đến  khác, còn nữa, phỏng vấn cũng   thi giấy, hơn ba mươi  chỉ  ba suất cán bộ, cô   chắc   thể qua cửa, cô đừng nghĩ nhiều.”
Trước khi kiểm tra văn hóa, Phương Mỹ Kỳ cũng nghĩ như , nhưng  đó còn   Diệp Bảo Châu  đỗ  , nếu phỏng vấn cô thật sự  Lục Thiệu Huy giúp đỡ  còn   là chuyện chỉ trong vài phút thôi  ?
Đợi  Diệp Bảo Châu  hậu cần  quản lý, nếu quản đến sản xuất,    bọn họ  cúp đuôi cúi đầu    mặt cô   còn gì, thế mà Tống Minh Trân cũng  gấp một chút nào cả.
Chẳng qua nghĩ  cũng đúng thôi,   Tống Minh Trân cũng sẽ  quản lý, nào còn quản sống c.h.ế.t của cô  nữa, nghĩ đến đây, cô   với vẻ  vui: “Vậy bỏ , dù    cô cũng  cơ hội  quản lý.”
Tống Minh Trân   lời  của cô ,  nhịn  mà đảo trắng mắt, nhưng vẫn  : “  cô lo chuyện gì, nhưng cô yên tâm, cho dù cô  thật sự thông qua phỏng vấn,   cũng sẽ thông qua,    sẽ  để cô  bắt nạt cô .”