Một lúc , phó xưởng trưởng Quách mới  bảo: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, xin trở về đợi thông báo, ngày mai ủy ban xưởng sẽ thông báo đến các bộ phận tương ứng.”
Diệp Bảo Châu còn tưởng  thể trực tiếp  luôn kết quả chứ,  ngờ vẫn  đợi tiếp, chẳng qua đây chính là cán bộ dự , cho dù  thông qua thì phỏng chừng bọn họ cũng vẫn  nghĩ xong rốt cuộc nên sắp xếp   bộ phận nào , cho nên nên   lời , Diệp Bảo Châu nhanh chóng   ngoài.
Cô   ngoài, năm  bên trong  trực tiếp thảo luận.
Cô  là  của bộ phận đóng hàng, vốn trong phạm vi quản hạt của ủy ban xưởng, cho nên chắc hẳn nên sắp xếp đến văn phòng ủy ban xưởng chúng ,  là phó xưởng trưởng,   quyền quyết định.”
“Ông là phó xưởng trưởng thì   , ông còn  chơi đặc quyền ở đây ? Cô  là đồng chí nữ, còn  ăn  như , nên sắp xếp  Hội phụ nữ,   trao đổi với mấy công nhân nữ  cũng thuận tiện hơn nhiều.”
“Vẫn nên tới công hội , chồng cô  là Lục Thiệu Huy đang ở công hội chúng , vợ chồng phối hợp  việc thì mới  mệt .”
“Cãi  cái gì, tại   hỏi bản  cô   tới bộ phận nào?”
“Không , chuyện  chúng   sắp xếp linh hoạt.”
“…”
Mấy vị lãnh đạo tranh chấp một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ bên ngoài còn hai công nhân nữa vẫn  phỏng vấn,  đó  vội vàng kết thúc tranh chấp để gọi  .
 
Chẳng qua mấy chuyện  Diệp Bảo Châu cũng  ,  khi cô bước  khỏi văn phòng phỏng vấn  đến văn phòng công hội tìm Lục Thiệu Huy. Lục Thiệu Huy  vặn  xong công việc cũng định qua tìm cô,  thấy cô  ,  nhanh chóng kéo cô đến một góc   hỏi: “Thế nào, vẫn  chứ?”
Diệp Bảo Châu    gật đầu, tuy rằng vẫn   kết quả nhưng    thái độ của mấy lãnh đạo đó đối với cô cũng cảm thấy vô cùng  hy vọng: “Chẳng qua, em cảm thấy chắc bọn họ sẽ  sắp xếp em đến công hội .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-110.html.]
Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Hay là    giúp em nhé?”
Tuy rằng Diệp Bảo Châu cũng  ban ngày và ban đêm đều  việc chung với Lục Thiệu Huy, nhưng nếu kêu Lục Thiệu Huy  đề đạt yêu cầu  sợ là sẽ để  ấn tượng   cho lãnh đạo, cho nên cô  bảo: “Không cần , bọn họ sắp xếp cho em   thì em  đó,  là một công nhân, em nên  theo sự sắp xếp của lãnh đạo.”
Lục Thiệu Huy  thế  mím chặt môi, hàng lông mi dài cũng rũ xuống, qua một lúc lâu mới  bảo: “Vậy  cũng sẽ tiếc nuối lắm,      thể  việc chung với em.”
Trong giọng  mang theo ý  của  dường như còn kèm chút tâm trạng nhỏ, Diệp Bảo Châu  đáp: “Không , cùng lắm thì buổi tối em và   việc nhiều thêm một ít.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Thiệu Huy vẫn  phản ứng  : “Buổi tối tan  còn  thể  việc gì nữa?”
Diệp Bảo Châu  thế  dừng , liếc mắt  xung quanh  đó vỗ một cái  cái m.ô.n.g vểnh của : “Tạo em bé chứ gì nữa,  chẳng thích việc đó nhất còn gì.”
Lục Thiệu Huy sững sờ, đợi  khi ý thức    cô đánh một cái  mông, hô hấp lập tức căng thẳng: “Em…”
Diệp Bảo Châu chớp mắt,   với ánh mắt sáng ngời: “Lẽ nào đây   việc  thích nhất ? Vậy tối nay về nhà em   việc nữa.”
Dứt lời, sắc mặt của Lục Thiệu Huy  nóng ran, nhanh chóng gật đầu: “Thích, vô cùng thích.”
Lúc  Diệp Bảo Châu mới hài lòng gật đầu,   chuyện với  đàn ông một lúc  mới về bộ phận đóng hàng, phát hiện  Đường Ngọc cũng tới, bà  đang  chuyện với Tống Minh Trân.
Nhìn thấy Diệp Bảo Châu, Đường Ngọc vội vẫy tay gọi cô qua đó, hỏi cô tình hình phỏng vấn thế nào,  khi  cô trả lời tự tin và chắc chắn như , bà   nhịn  mà khen ngợi: “Tốt lắm, đồng chí Diệp Bảo Châu, gần đây cô tiến bộ  lớn,  là trưởng ca,  cảm thấy vô cùng vui mừng.”
Vừa  Tống Minh Trân phỏng vấn  cho nên cũng   tình hình của Diệp Bảo Châu ở phía , nhưng  cô tự tin và chắc chắn như , trong lòng chế nhạo một tiếng, nhắc nhở Đường Ngọc: “Trưởng ca, ngày mai mới  kết quả.”
Đương nhiên Đường Ngọc  chuyện , cũng   đây Diệp Bảo Châu  đáng tin, nhưng từ  khi cô kết hôn với Lục Thiệu Huy   đổi đến kinh ngạc, cho nên bà  vẫn bằng lòng tin Diệp Bảo Châu. Cô  cũng  chính là , nếu  đỗ cũng   cả, cô vẫn  thể là  của bộ phận đóng hàng bọn họ.