Cho nên cô  nhẫn nhịn cả một buổi chiều, cũng  chằm chằm hết cả chiều, hình như Diệp Bảo Châu cũng   trong túi của   thêm đồ. Đợi đến gần giờ tan , cô   mượn cớ  nhà vệ sinh,  đó đến chỗ bảo vệ xem , quả nhiên  của bộ phận bảo vệ đều đang hướng về phía cửa của các phân xưởng, trái tim của cô  cũng hạ xuống  .
Rất nhanh chuông tan   vang lên,   đều thu dọn đồ đạc   ngoài. Phương Mỹ Kỳ  thấy Diệp Bảo Châu  cầm túi của  cùng mấy  Trần Tú Hương       bên ngoài.
Lúc , Tống Minh Trân cũng gọi Phương Mỹ Kỳ  chung.
Cho nên cô   Tống Minh Trân và bảo: “Cô vội cái gì, đợi  một tí xem nào.”
Tống Minh Trân  tại  Phương Mỹ Kỳ  chịu , hôm nay ngược  cô   thông minh, tùy tiện gợi ý một chút  nghĩ   cách để trị Diệp Bảo Châu . Tuy rằng cách   thể  là thông minh bao nhiêu, nhưng   gì cũng là một cách.
Cô ả giả bộ  về phía Phương Mỹ Kỳ với vẻ khó hiểu: “Cô  thế? Có chuyện gì ?”
“  thể  chuyện gì?” Phương Mỹ Kỳ mất hứng đáp, ánh mắt vẫn  về phía Diệp Bảo Châu, nhưng đợi một lúc lâu, Diệp Bảo Châu vẫn  rời , bộ dáng hình như cũng  hề vội một chút nào cả, còn cô   bắt đầu gấp.
Không  ả đàn bà  phát hiện  đồ trong túi  đấy chứ?
 cả chiều nay cô  đều  chằm chằm  cô,   thấy cô  tình huống khác thường gì mà.
Phương Mỹ Kỳ cứ  im như thế, còn  chằm chằm  Diệp Bảo Châu với vẻ ngu ngốc. Tống Minh Trân cảm thấy đánh giá   của  dành cho cô  vẫn quá khách sáo . Cô  đúng là đồ ngu,  chuyện   mà vẫn  nghĩ cách gạt  , còn ngu ngốc đợi xem náo nhiệt nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-125.html.]
 nể mặt cô    tay thu phục Diệp Bảo Châu , Tống Minh Trân vẫn quyết định giúp cô  một phen, vì thế kéo cô , bảo: “Mau  thôi, cô cứ  chằm chằm  cô  như thế, lát nữa cô  sẽ nghi ngờ cô   chuyện gì  đối với cô  đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phương Mỹ Kỳ   lời   liếc mắt  Tống Minh Trân, cứ cảm thấy hình như cô ả   gì đó.
Lúc trưa hôm nay cô  đặt đồ  trong  xác định   ai phát hiện  cô , chắc là Tống Minh Trân    nhỉ?
Chẳng qua hai  bọn họ là bạn bè, cho dù   cũng  , hơn nữa lời mà cô ả  cũng  đúng, cứ  chằm chằm  Diệp Bảo Châu mãi như thế, lỡ như cô nghi ngờ lên đầu  thì   ?
Vì thế, Phương Mỹ Kỳ cũng  dự định đợi Diệp Bảo Châu nữa mà cầm túi của  cùng Tống Minh Trân   ngoài, nhưng đến cửa, kiểm tra bộ phận cũng  nhanh như thế, một đám  đông đúc trong phân xưởng chen chúc với .
Mà  nhanh, Diệp Bảo Châu và mấy  Trần Tú Hương, Chu Tĩnh cũng cũng  theo tới. Lần  thì tất cả   đều chen chúc,  sắp gần bằng tranh  cướp đồ ở hợp tác xã tiêu thụ . Lúc bọn họ chen tới, hại cho Phương Mỹ Kỳ suýt chút nữa ngã sấp mặt, ngay cả Tống Minh Trân cũng lảo đảo.
Phương Mỹ Kỳ  đẩy  bất mãn,  đầu nổi giận đùng đùng  Diệp Bảo Châu: “Diệp Bảo Châu, cô chen cái gì mà chen? Vội  đầu thai ?”
Cô   hét như thế, một vài  phía  đều dời tầm  về phía hai  bọn họ. Diệp Bảo Châu liếc mắt  Phương Mỹ Kỳ, chân thì  chen về phía Tống Minh Trân,  nhướng mày : “Không   chen, là   ở phía  dồn lên,  cô  thể trách một   ?”
Phương Mỹ Kỳ chỉ  trách một  Diệp Bảo Châu thôi, cô  bất mãn với Diệp Bảo Châu, ai kêu   ả đàn bà  vả cô  một cái, còn hại cô    bản kiểm điểm: “Chính là cô, chỉ  cô huých   .”
Mọi  đều  bọn họ  hợp, mắt thấy hai  sắp cãi  cho nên vội vàng : “Đừng cãi  nữa, cũng   chuyện lớn gì, chỉ là va một cái thôi, Bảo Châu, cô xin    .”