Diệp Bảo Châu  thế cũng  một tiếng,  Phương Mỹ Kỳ  nhanh chóng xin : “Xin , đồng chí Phương Mỹ Kỳ,  bất cẩn va   cô, mong cô lượng thứ cho , cảm ơn!”
Phương Mỹ Kỳ thấy cô sảng khoái xin  như thế cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, vốn còn  chửi thành tiếng, nhưng lập tức  nghẹn ở cổ họng.
Lúc , Diệp Bảo Châu  đầu chuyển ánh mắt về phía Tống Minh Trân bên cạnh , hỏi cô ả: “Tống Minh Trân,    thứ hai cô lên tầng hai lúc mấy giờ?”
Tống Minh Trân thấy cô sát bên cạnh  cũng  phản cảm, nhưng   đều đang ở đây, cô ả cũng  tiện mặc kệ nên đành đáp: “Đợi thứ hai   chào hỏi trưởng ca Đường xong  sẽ lên đó.”
Diệp Bảo Châu  cô ả, hỏi với giọng nhẹ nhàng: “   khẩn trương,  là đến lúc đó cô gọi   với, chúng   chung lên đó,   ?”
Tống Minh Trân  gương mặt tươi  rạng rỡ của cô, trắng nõn xinh , rõ ràng  ưa , nhưng     mà cô ả trông thấy  cảm thấy   thoải mái, cứ cảm thấy trong nụ  của cô giấu dao,  bổ về phía  , cho nên cũng    chuyện với cô cho lắm, chỉ đành đáp qua loa: “Được , đến khi đó  sẽ gọi cô.”
Nói xong, cô ả vội vàng tránh sang một bên, quyết định cho Diệp Bảo Châu kiểm tra : “Nếu cô đang vội  cô lên  .”
Diệp Bảo Châu     cảm ơn, nhanh chóng  kéo Trần Tú Hương chen lên hàng .
Rất nhanh,  đến một phút  đến lượt Diệp Bảo Châu.
Phương Mỹ Kỳ  phía  cô,  bộ dáng chẳng mảy may  gì móc túi  của Diệp Bảo Châu là trái tim trong lồng n.g.ự.c đập  dữ dội. Tay của cô  sắp túa cả mồ hôi, sắp , sắp , Diệp Bảo Châu sắp  bắt  . Cô sẽ nhanh chóng  khai trừ, đến khi  tất cả   đều sẽ chê  cô!
Tống Minh Trân cảm thấy cô  đang run lên,     mà cô ả cảm thấy  cũng đang run, cô ả  Phương Mỹ Kỳ   gì, chỉ cần bảo vệ mở túi của Diệp Bảo Châu ,  thấy cô cầm đồ trong xưởng,    cô sẽ  một vết nhơ  bao giờ  thể xóa bỏ !
Bọn họ đều đang trông mong Diệp Bảo Châu xảy  chuyện bất ngờ, nhưng bảo vệ lục túi của Diệp Bảo Châu   trực tiếp trả  túi cho cô, kêu cô thông qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-126.html.]
Tống Minh Trân  sững sờ,  chỗ bảo vệ    động tĩnh gì?
Mà Phương Mỹ Kỳ cũng ngây , đầu óc cô  ong một tiếng,  tài nào hiểu nổi. Tại  bảo vệ   bắt Diệp Bảo Châu ? Lẽ nào  đó Diệp Bảo Châu  lấy túi kẹo   ngoài  ?
Làm   thể thế ?
Cả buổi chiều cô    việc mà chỉ  chằm chằm  Diệp Bảo Châu, cũng  thấy cô phát hiện  vật khác thường trong túi!
Đột nhiên cô  cảm thấy hoang mang dễ sợ, nhưng   thời gian  cho cô  nghĩ nhiều nữa, vì  nhanh  đến lượt hai  bọn họ.
Phương Mỹ Kỳ   Diệp Bảo Châu rời   giao túi của  lên, đương nhiên, chắc chắn túi của cô    gì cả, cho nên cô  cũng thoải mái thông qua.
Vân Mộng Hạ Vũ
 đợi đến lượt lục túi của Tống Minh Trân, sắc mặt của Phương Mỹ Kỳ   đổi, vốn mấy viên kẹo  cô  bọc  đặt  túi Diệp Bảo Châu   phát hiện đang ở trong túi của Tống Minh Trân!
Mấy viên kẹo dùng giấy gói     bảo vệ mở , bên trong tổng cộng   mười viên kẹo nhỏ.
Mà Tống Minh Trân cũng ngây ,  hiểu tại  trong túi của   xuất hiện mấy thứ .
Rõ ràng đây là đồ mà Phương Mỹ Kỳ bỏ  túi của Diệp Bảo Châu cơ mà!
Mà bảo vệ cầm mấy viên kẹo đó trong tay,   Tống Minh Trân với ánh mắt u ám, giọng  lạnh lùng: “Vị đồng chí , thế  là  đây? Tại  cô  lấy đồ trong xưởng? Cô nhất định  cho chúng  một lời giải thích hợp lý!”
Giọng  lạnh lùng của bảo vệ dọa Tống Minh Trân sợ hết hồn, cô ả theo bản năng phủ nhận: “Không,   lấy đồ trong xưởng, cái     lấy.”
Bảo vệ thấy cô ả vịt c.h.ế.t vẫn còn mạnh miệng, giọng điệu  cứng rắn hơn vài phần: “Mấy viên kẹo   lục  từ trong túi của cô,   cô lấy  tại  chúng  ở trong túi của cô?”