Vậy cô ả thì , còn  thể  cán bộ ?
Sớm   thể kéo Diệp Bảo Châu xuống nước  cứ trực tiếp cắn c.h.ế.t Phương Mỹ Kỳ là  !
“Trưởng ca Đường,    mà!”
Đường Ngọc thấy Tống Minh Trân vẫn  chịu thừa nhận, giọng điệu lập tức lạnh lùng hẳn : “Tống Minh Trân, cô  sai chuyện thì  dũng cảm chịu trách nhiệm  trong xưởng sẽ họp bàn đưa  cách xử lý cụ thể, bằng   chỉ  thể  theo quy tắc.”
Nói xong, bà   Phương Mỹ Kỳ, sự tiếc hận    gương mặt trực tiếp biến thành giận đến đỏ mặt tía tai: “Phương Mỹ Kỳ,  đến  cũng  cô thế hả, cô cũng  xin  Diệp Bảo Châu, bằng  thứ hai cô  cần   nữa.”
Phương Mỹ Kỳ sợ đến mức nín thở.
Lúc , Đường Ngọc mới thu  cơn giận,  đầu  Diệp Bảo Châu: “Chuyện   liên quan đến danh tiếng của bộ phận đóng hàng, tạm thời sẽ  gọi cảnh sát, cụ thể sẽ phạt thế nào đợi thứ hai chúng  sẽ thông báo, bây giờ  kêu hai  bọn họ xin  cô ,  thành vấn đề chứ?”
Chỉ là mấy viên kẹo mà thôi, vốn Diệp Bảo Châu cũng  trông mong hai  bọn họ  thể  cảnh sát dẫn , bây giờ  thể khiến bọn họ  phạt, còn  thể  bọn họ xin , hiển nhiên cô cũng  dừng đúng lúc: “Trưởng ca,   bà.”
Chuyện  đến nước  , Tống Minh Trân    rơi  thế hạ phong, đầu óc cô ả nhanh chóng xoay chuyển, khóe mắt liếc qua Phương Mỹ Kỳ,  nhanh  nghĩ đến gì đó, vì thế cũng gật đầu: “Được,  xin .”
Mà Phương Mỹ Kỳ   bất cứ đường phản bác gì, cô    cam lòng đến  cũng chỉ  thể  xin  Diệp Bảo Châu.
Diệp Bảo Châu chấp nhận lời xin  của bọn họ một cách vô cùng hài lòng,  đó cùng đám  Trần Tú Hương   khỏi bộ phận bảo vệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đã sáu rưỡi , sắc trời cũng mờ tối,  trong xưởng đều   hết sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-130.html.]
Vừa  Trần Tú Hương cũng tức  chết, bây giờ tâm trạng cũng  thoải mái hơn, nhưng vẫn chửi với vẻ bất mãn: “Hai con điên, tự  trộm đồ còn vu oan cho cô,    xem bọn họ còn khoa trương thế nào nữa?”
Chu Tĩnh thì vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác,    ngờ Tống Minh Trân đang   con đường tương lai đầy triển vọng    loại chuyện , chỉ  Trần Hiểu Hồng là phát hiện  chút manh mối, chẳng qua cô  cũng     gì từ  mặt Diệp Bảo Châu, cho nên suy nghĩ  cũng chỉ lóe qua  biến mất.
Đến cổng, Diệp Bảo Châu và đám  Trần Tú Hương tách ,  thấy Lục Thiệu Huy vẫn đang ở cổng đợi cô.
Trông thấy cô gái thong thả đến muộn, vẻ mặt nặng nề của Lục Thiệu Huy cuối cùng cũng giãn  một chút: “Em còn   nữa là  định xông  trong đấy, rốt cuộc  xảy  chuyện gì?”
Diệp Bảo Châu  nhướng mày, cũng  định giấu  đàn ông mà  khoác tay   kể  chuyện ban nãy,  đó hỏi: “Anh  xem cô  sẽ  phạt thế nào?”
Lục Thiệu Huy ở xưởng  lâu, hiển nhiên cũng khá hiểu cách trừng phạt trong xưởng, Tống Minh Trân  chuyện như , đồ ăn trộm cũng  nhiều, nhưng suy cho cùng tính chất vẫn là ăn trộm cho nên cán sự chắc chắn  thể  nữa, thậm chí cái khác cũng  tiện .
Anh  lạnh thành tiếng: “Chắc chắn cô   thể lên tầng hai , nhất định cũng sẽ đăng lên báo xưởng, đến khi  tất cả   đều  cô  ăn trộm đồ, thậm chí   khai trừ   còn  xem ý của bộ phận bảo vệ và trưởng ca Đường nữa.”
Diệp Bảo Châu  thế cũng thở phào một  nhẹ nhõm, cô vẫn  quên mối thù lúc  của  với Tống Minh Trân, hơn nữa cô ả  vẫn luôn giựt dây Phương Mỹ Kỳ  tìm cô gây sự, cô sớm   thu phục bọn họ . Bây giờ cô ả  thể nhận lấy kết cục như  cũng là đáng đời ả thôi.
“Thật sự sẽ   khai trừ ?” Cô hỏi  đàn ông, nếu thật sự  thể khai trừ  thì quá  ,   cũng  cần  thấy cô ả nữa.
Lục Thiệu Huy trầm giọng đáp: “Chuyện   dễ , ăn trộm đồ cũng phân cấp bậc, cụ thể  đợi đến thứ hai, nhưng…”
Anh đang   dừng , Diệp Bảo Châu ngẩng đầu, chớp mắt  : “ cái gì?”
Người đàn ông cúi đầu, ghé sát bên tai cô gái: “Nếu em nhất định  khiến cô   khai trừ,    thể nghĩ cách.”