Diệp Bảo Châu  nhà  một lúc   với Hạ Thu Mai chuyện công việc, cuối cùng bảo: “Ngày mai con  đợi  ở cổng xưởng, đến khi đó con sẽ dẫn  tới chỗ bộ phận nhân sự.”
Hạ Thu Mai   khó tin, lúc   mới qua một tuần thôi: “Thật sự   công việc  ?”
Diệp Bảo Châu thấy bộ dáng khó tin của bà , cũng nở nụ  bảo: “Đương nhiên là thật , chẳng qua chỉ là  công thời vụ, đợi   lâu hơn một chút, đến khi  con sẽ nghĩ cách chuyển  lên  chính thức.”
Bây giờ Hạ Thu Mai cũng  ít việc thủ công ở nhà, nếu vận may  thì một tháng  thể kiếm  mười một, mười hai đồng, vận may   thì   việc, ngay cả năm đồng cũng khó kiếm nên   bà   thể còn kén chọn công việc , chỉ kích động : “Không ,  công thời vụ cũng , dù  cũng  hơn bây giờ.”
Hoàng Quế Mỹ thấy lâu như   Diệp Bảo Châu  về nhà họ Diệp  chuyện , cô  còn tưởng Diệp Bảo Châu chỉ lừa Hạ Thu Mai thôi, nhưng  ngờ  đến một tuần cô thật sự về nhà, còn thật sự tìm  một công việc cho Hạ Thu Mai.
Nếu  như , cô  cũng nhanh mồm : “Các em tìm  công việc nhanh như thế,   là giúp Quế Lan nhà bọn chị để ý một chút , con bé thật sự   năng lực.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu lạnh lùng liếc mắt  cô : “Chị cả, công việc cũng   cải thảo, nào  dễ kiếm như thế, phần công việc thời vụ  cũng là  may mắn mới nhặt  thôi.”
Hoàng Quế Mỹ  bây giờ Diệp Bảo Châu  thành cán sự, Lục Thiệu Huy cũng là cán sự, hai  bọn họ đều là cán sự,  quan hệ chắc chắn  khó  đến , cho nên cô   chịu từ bỏ,  bảo: “Hai  các em đều là cán bộ cơ mà,  chức vụ gì chắc chắn sẽ   nhanh, đến khi  hai đứa  để ý giúp Quế Lan nhà bọn chị một chút.”
Nói xong, chân ở  gầm bàn đá Diệp Bảo Trung một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-133.html.]
Diệp Bảo Trung cũng hiểu ý của cô , tuy rằng  vui vì cô  luôn kêu   loại chuyện , nhưng cũng   cách nào khác, chỉ  thể kiên trì : “ , Bảo Châu, các em cứ tùy tiện xem thử,  thì  với  chị một tiếng, nếu   thì thôi.”
Diệp Bảo Châu  thế cũng  hai vợ chồng , ánh mắt  lạnh , cô còn   thì Lục Thiệu Huy   Hoàng Quế Mỹ, đáp với vẻ hờ hững: “Chị cả, Tôn Đại Minh vẫn là chủ nhiệm phân xưởng của các chị đấy, nếu  đây chị   thể kêu   tới nhà họ Diệp cầu hôn,  bây giờ  chị   tìm   lấy phần công việc  cho Quế Lan ?”
Nói xong,    bảo: “Chị nên kêu Quế Lan gả cho Tôn Đại Minh mới đúng, đến khi  nhà họ Hoàng các chị và nhà họ Tôn sẽ thành thông gia, như  chị và  cả cũng  thể đổi một công việc  hơn,  đúng ?”
Hoàng Quế Mỹ  thế lập tức nghẹn họng,  chỉ một vụ xem mắt mà Diệp Bảo Châu cũng nhắc tới với Lục Thiệu Huy , hai  bọn họ dự định  bỏ qua chuyện  đúng . Nói gì cũng  lôi chuyện xem mắt ngày   ngoài nhắc vài ba câu, thật khiến  bực .
Diệp Phong Thu  Hạ Thu Mai   công việc cho nên bây giờ tâm trạng  tồi, cũng cảm thấy Hoàng Quế Mỹ lắm chuyện, ông   Diệp Bảo Trung, lạnh lùng : “Tụi bây quan tâm đến nhà họ Hoàng như thế    đến nhà họ Hoàng ở ? Muốn  thì bây giờ  luôn ,  bằng bàn bạc với tụi tao.”
Diệp Bảo Trung thấy ông  nghiêm mặt   lời  ngay  mặt Lục Thiệu Huy, cũng lập tức cảm thấy mất mặt,   hé miệng,  đáp gì đó nhưng    nên  gì, chỉ đành  Lục Thiệu Huy,  lấy lòng bảo: “Anh chị cũng chỉ   thôi, nếu thật sự rắc rối quá  thì bỏ .”
Diệp Phong Thu hừ một tiếng: “Tụi bây quản  còn  nổi mà còn  quản chuyện của  khác,   còn tưởng tụi bây là quan lớn gì đó  năng lực bao nhiêu.”
Diệp Bảo Châu xin thề, cô xuyên thư lâu như   nhưng đây là một câu  dễ  nhất mà cô  Diệp Phong Thu thốt ,  lời  của ông , Diệp Bảo Trung và Hoàng Quế Mỹ cũng nhanh chóng im lặng.
Hôm nay còn  chuyển nhà cho nên Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cũng  định nán  nhà họ Diệp ăn cơm,  xong chuyện và để sổ lương   lập tức về nhà bắt đầu dọn nhà.