“ đó.” Vương Hiểu Lị cũng vội vàng : “Minh Trân, cô mau giải thích , cũng đừng giống như hôm , bằng sẽ lợi gì cho cô cả.”
Tống Minh Trân giọng đột nhiên vút cao của hai cho giật tỉnh , ánh mắt của cô liếc nhẹ qua mấy mặt, đợi khi đến khóe môi giương lên của Phương Mỹ Kỳ, cả đều tỉnh táo hẳn.
Vừa lúc qua đây bọn họ cũng hề gọi bộ phận bảo vệ, nhưng cuối cùng đám đó vẫn tham gia , cô ả chắc hẳn nên sớm nghĩ mới , chuyện sách cấm là Phương Mỹ Kỳ báo cáo, bộ phận bảo vệ chắc chắn cũng là do cô gọi qua đây, ả đàn bà khiến cô ả bại danh liệt.
Cô ả sắp xong đời , Đường Ngọc cũng thể cứu cô ả nữa, nhưng cô ả thể gánh tội uổng phí , cũng thể một chịu nỗi oan .
Nếu Phương Mỹ Kỳ đến tuyệt tình như thế, cùng xong đời !
Vì thế, Tống Minh Trân lập tức Hạ Đại Phú và : “ , bây giờ ngay, sách là nhặt từ lâu đây, bây giờ cũng tìm quyển gốc nữa…”
Nói xong, khóe mắt cô liếc qua Phương Mỹ Kỳ, siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, nghiến răng nghiến lợi : “Người chung với còn Phương Mỹ Kỳ!”
Mọi trong chuyện còn Phương Mỹ Kỳ nữa, đều đồng loạt đầu qua.
Đột nhiên chằm chằm, Phương Mỹ Kỳ sững sờ, một lúc cô mới phản ứng , sắc mặt lập tức đổi, khóe môi còn nhếch lên cũng vội hạ xuống: “Tống Minh Trân, cô đừng ngậm m.á.u phun , từng sách của cô.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-140.html.]
“ là sự thật.” Tống Minh Trân cô với vẻ hận thù, đợi đến khi cô mặt cắt còn một giọt m.á.u nữa mới cảm thấy hả giận: “Khi chúng cùng , bằng cô bản chép tay , cũng bọc bìa sách gì?”
“ từng .” Phương Mỹ Kỳ liên tiếp phủ nhận, vội về phía Đường Ngọc và Hạ Đại Phú, lòng nóng như lửa đốt giải thích: “Trưởng ca Đường, quyển sách là sách cấm nên đương nhiên khả năng . Chỉ là đó khi tới tìm Tống Minh Trân, trong lúc vô tình trông thấy quyển sách mà cô giấu riêng , nhưng khi cô cũng cho, lập tức giấu chứ từng qua.”
Bây giờ Tống Minh Trân chỉ kéo Phương Mỹ Kỳ cùng xong đời với , thấy cô phủ nhận lập tức tiếp lời: “Phương Mỹ Kỳ, chúng sai chuyện, nếu phát hiện nên dũng cảm thừa nhận sai, bằng sẽ bất cứ lợi ích gì cho chúng hết, ngày nào cô cũng ở cạnh , cho dù phủ nhận cũng ai tin cô .”
Nói xong, cô ả về phía Hạ Đại Phú: “Trưởng khoa Hạ, thừa nhận sai của , sách quả thật là nhặt , lúc chuyển nhà cũng ném , bản chép tay thì truyền cho ai cả, nhưng Phương Mỹ Kỳ quả thật chung với , đây chính là lời giải thích của .”
Phương Mỹ Kỳ ngờ Tống Minh Trân còn một chiêu như nữa. Cô ả độc như rắn rết, mà còn tăng thêm chuyện vốn lên cô . Cô Đường Ngọc, gấp như con kiến chảo nóng: “Trưởng ca Đường, thật sự từng , các bà đừng tin lời cô .”
Lần thì Đường Ngọc tức đến mức gì nữa, vốn cho rằng chỉ là một chuyện ăn cắp ăn trộm đơn giản, ngờ diễn biến thành thế , hơn nữa bây giờ hai bọn họ còn đang cắn xé lẫn .
Bây giờ bà cũng coi như hiểu tại của bộ phận bảo vệ tới đây , nếu Phương Mỹ Kỳ thì bà cái chức trưởng ca của bộ phận đóng hàng nữa!
Rốt cuộc đầu óc cô , chuyên môn hại một nhà? Nếu còn tiếp tục ở bộ phận đóng hàng , gây thêm ít chuyện thì bà sẽ tức đến thổ huyết mất!
Lần nếu bộ phận bảo vệ khai trừ cô thì bà cũng sẽ nghĩ cách mời cô ngoài, thật sự tức c.h.ế.t mất thôi.