Cô   trực tiếp phản bác nên Diệp Bảo Châu cảm thấy  , nếu phía bên ủy viên Vương  đồng ý,  cô chỉ  thể mua nguyên liệu về tự   hàng mẫu .
Vì thế hai  cùng   đến văn phòng nhỏ tìm ủy viên Vương,  vặn Ngô Mỹ Hà cũng ở đây, cô  đang  với ủy viên Vương chuyện dây chuyền sản xuất mới, cô   nhận việc .
Diệp Bảo Châu   ngạc nhiên, cô nhớ Lâm Tú Giai từng  hình như  của Ngô Mỹ Hà là chủ nhiệm ở tòa nhà bách hóa,   hình như cô  thể hiểu  tại  hôm đó Ngô Mỹ Hà  cho Lâm Tú Giai giao dây chuyền sản xuất cho cô , hóa  là  tự  .
Lâm Tú Giai cũng  khó chịu, lập tức chất vấn Ngô Mỹ Hà: “Ngô Mỹ Hà, cô  ý gì, lén tìm ủy viên Vương  chuyện   lưng ?”
Ngô Mỹ Hà vốn định bỏ  như , nhưng hôm qua cô  càng nghĩ càng thấy  đáng,  nghĩ đến nếu  thể dùng quan hệ của  cô , thành công đưa sản phẩm  dây chuyền sản xuất   tòa nhà bách hóa,  ở văn phòng  còn ai coi thường cô  nữa?
Ngô Mỹ Hà lạnh lùng  Lâm Tú Giai,  với vẻ đúng lý hợp tình: “ cảm thấy dây chuyền sản xuất mới  nên giao cho  mới, nếu cô      thì để   cho.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Tú Giai : “Chuyện trong tay cô còn   xong nữa  kìa, bình thường  việc cái   , cái  cũng  ,  mà bây giờ     hổ    nhận việc?”
Ngô Mỹ Hà  thế trực tiếp nhíu mày: “Lâm Tú Giai, cô bớt ở đó coi thường  ,   việc thế nào  cần cô tới phán xét, trong lòng  tự , trong lòng ủy viên Vương cũng tự .”
Mắt thấy bầu  khí  đúng, Vương Hải Thuận lập tức ngăn cản: “Đừng cãi  nữa, đều là đồng chí trong cùng một văn phòng, cũng   chuyện to tát gì, cãi   mặt  khác thật  .”
Lúc , những  khác trong văn phòng cũng bắt đầu khuyên nhủ: “ đó,   đều là đồng chí, đều là vì   cho xưởng,  vấn đề gì thì cứ thẳng thắn nhắc đến,    xuống từ từ bàn bạc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-154.html.]
Còn nữa, ba  bọn họ đều là nữ giới trẻ tuổi, cãi  ỏm tỏi cũng   giống đàn bà chanh chua cãi , trông khó coi  bao.
Mọi  đều  chằm chằm  bọn họ, Lâm Tú Giai cũng  định  ầm đến mức quá khó coi mà chỉ  Vương Hải Thuận, giọng điệu vẫn   bất mãn: “Ủy viên Vương,    cô  phát điên cái gì, nhưng đây vốn là dự án mà  đang theo, bây giờ  giao cho Diệp Bảo Châu, cô   một mực đòi giành lấy, rốt cuộc cô   gây khó dễ cho   là gây khó dễ cho Diệp Bảo Châu?”
Ngô Mỹ Hà cũng : “  việc xưa nay đều quang minh chính đại, tại   gây khó dễ cho các ,  chỉ cảm thấy dây chuyền sản xuất mới cô  nên giao cho  mới, sợ cô   hỏng,  chỉ đang bảo vệ lợi ích trong xưởng thôi!”
Lâm Tú Giai  phì một tiếng: “Người mới thì  ? Người mới cũng  thể lợi hại hơn cô đấy!”
Nói xong, cô  lập tức đưa tờ giấy của Diệp Bảo Châu qua cho Vương Hải Thuận: “Ủy viên Vương, đây là kiến nghị của Diệp Bảo Châu,  cảm thấy  , đang định tìm ông  với bên nghiên cứu phát triển một tiếng, chúng  sẽ  hàng mẫu xem .”
Vương Hải Thuận nhận tờ giấy  , cảm thấy cũng  tồi,  thể thử, ông  nâng mắt lên  Diệp Bảo Châu,  ngờ  mới  vẫn  tích cực,   ý tưởng, sản xuất cần một  như thế.
“Đây đều là tự cô nghĩ  ?” Ông  hỏi Diệp Bảo Châu.
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Vâng,  nghĩ dù  dây chuyền sản xuất mới cũng   bao nhiêu sản phẩm,  thể nghĩ đến gì thì  cái đó, hơn nữa  cũng  điều tra qua một chút , bây giờ  thị trường chắc hẳn vẫn   mấy thứ mà    .”
Dứt lời, lúc  Ngô Mỹ Hà mới hiểu hôm qua tại  Diệp Bảo Châu  tới tòa nhà bách hóa, hóa  là  khảo sát thị trường, đúng là con ả tâm cơ!
Cô  thấy trong mắt Vương Hải Thuận dường như  ánh sáng, lập tức lấy tờ giấy trong tay ông  qua,  kiến nghị bên    thẳng: “Kiến nghị gì thế , giá thành tăng lên mà  ?”