Diệp Bảo Châu chớp mắt  cô : “Nếu giá thành tăng một xu thì  thể kiếm  lợi nhuận một hào,  gì  thể?”
Ngô Mỹ Hà  thế  khinh miệt: “Cô c.h.é.m gió mà cũng   nghĩ ?”
Mắt thấy  sắp cãi , Vương Hải Thuận lập tức xua tay: “Đừng cãi !”
Trước đó ông  chỉ cảm thấy Ngô Mỹ Hà   việc  quá  cho nên mới  giao dây chuyền sản xuất mới cho cô , nhưng  ngờ   cô   qua đây   nhận dây chuyền , thậm chí còn   thể thuyết phục Hứa Tiếu Vân,  đó đồ  dây chuyền sản xuất mới của bọn họ đều  thể xuất hiện  quầy hàng.
Ông   phó xưởng trưởng Quách vẫn luôn liên hệ với Hứa Tiếu Vân,  thật, nếu để Ngô Mỹ Hà theo dây chuyền ,  thế nào cũng thấy  lợi cho nhà xưởng, nhưng Ngô Mỹ Hà  việc   cho lắm, hơn nữa Hứa Tiếu Vân cũng   kiểu  chỉ vì con gái   vài ba câu là  thể hợp tác với bọn họ mãi.
Vương Hải Thuận   Ngô Mỹ Hà theo dây chuyền sản xuất  cho lắm, nhưng cũng   đắc tội với Hứa Tiếu Vân, đang sầu vì   tìm cớ từ chối Ngô Mỹ Hà thế nào, nhưng       , vì thế ông  : “Có gì  mà  cãi,  quyết định , lát nữa chúng  xuống phân xưởng kêu bọn họ xem thử.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngô Mỹ Hà vội : “Ủy viên Vương,  …”
“Được .” Vương Hải Thuận trực tiếp ngắt lời cô , nếu     đắc tội với Hứa Tiếu Vân thì   ông   khả năng tha thứ cho Ngô Mỹ Hà vẫn luôn  chuyện với ông  kiểu : “Tư tưởng  của cô   đúng,   cô cũng là  mới, cô cũng khởi bước từ  mới,  cũng  cho  mới cơ hội chứ.”
Không   đáp án như trong dự đoán, Ngô Mỹ Hà   vui, nhưng bây giờ Vương Hải Thuận  lên tiếng cả , những ủy viên khác  mang vẻ mặt xem trò , cô  cũng chỉ  thể giấu cơn bất mãn trong lòng, lạnh lùng lườm Diệp Bảo Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-155.html.]
Có thể mày mò  tính là bản lĩnh gì,  bản lĩnh thì  cho sản phẩm  thể nhập  tòa nhà bách hóa , bằng  chỉ dựa  vài cửa hàng bán lẻ đó của xưởng  thể chống đỡ  mới là lạ!
Diệp Bảo Châu  thấy ánh mắt của cô , cũng lườm  cô .
Mắt của Ngô Mỹ Hà nhỏ hơn cô, lúc   thấy đôi mắt to của cô lườm qua, trong lòng cũng bất mãn, trực tiếp bước  khỏi văn phòng nhỏ.
Rất nhanh, Diệp Bảo Châu cũng theo Lâm Tú Giai   từ bên trong,  đến bên ngoài, Lâm Tú Giai  Ngô Mỹ Hà   khỏi văn phòng lớn mới hừ lạnh một tiếng: “Ra oai cái quái gì,   chỉ là   ở tòa nhà bách hóa thôi ? Cho rằng   gì thì  cái đó, ai cũng chiều theo cô ?”
Diệp Bảo Châu khuyên cô : “Đừng tức giận, dù  ủy viên Vương cũng  đồng ý với yêu cầu của cô  mà.”
Lâm Tú Giai hít một ,  Diệp Bảo Châu: “Cho dù thế nào thì bây giờ dây chuyền sản xuất mới  xác định  cho cô theo  cho nên bản  cô   cố gắng một chút, còn  mấy thứ  của cô nhất định  thành công, bằng  đến khi  sẽ   xem trò  của chúng .”
Diệp Bảo Châu cảm thấy Lâm Tú Giai đang bất bình  , cho dù là vì Lâm Tú Giai  là vì bản  cô, chuyện  chắc chắn  thành công, cô vẫn trông mong  thăng chức nữa mà.
Cô nở nụ : “Yên tâm ,   mấy sản phẩm   khó , đến khi đó cho dù tòa nhà bách hóa  cần thì các cửa hàng bán lẻ của chúng  vẫn  thể bán  như thường.”
Cô vẫn   lòng tin  bản  vì mấy cái bánh Chiffon gì đó đều là một vài loại điểm tâm khá thường thấy, thao tác cũng  khó, hơn nữa bây giờ mấy thứ  vẫn    thị trường, chí ít thì tòa nhà bách hóa lớn nhất trong thành phố Động Dương vẫn  bán dạng ,  gì cũng  tranh thủ thật sớm, đương nhiên bán hàng cũng  ngoại lệ, đợi khi sản phẩm mọc lên như nấm thì sẽ  còn sức cạnh tranh lớn bao nhiêu nữa.
Diệp Bảo Châu và Lâm Tú Giai ở bên ngoài văn phòng đợi Vương Hải Thuận  bao lâu thì ông  cũng bước  từ bên trong, hai  lấy đồ  đó  theo ông  xuống phân xưởng.