Lúc  các phân xưởng đều đang  việc, công nhân cũng đang trong lúc bận rộn, một mùi hương truyền tới từ khắp các nơi trong phân xưởng, Diệp Bảo Chân theo bọn họ băng qua phân xưởng chuyển hướng đến phòng nghiên cứu phát triển.
Mà trong hành lang phân xưởng,  Tống vẫn luôn  chằm chằm  ba  Diệp Bảo Châu     tiến  phòng nghiên cứu trong cùng của phân xưởng, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Rõ ràng  đây Diệp Bảo Châu và Tống Minh Trân nhà bọn họ vẫn là bạn bè, nhưng  ngờ Diệp Bảo Châu vì một Tạ Gia Hòa,  cố tình hãm hại  xúi giục  khác báo cáo Tống Minh Trân, hại Minh Trân  chỉ mất chức cán sự mà còn  ép từ chức, rời khỏi xưởng với danh tiếng tệ hại.
Bây giờ Diệp Bảo Châu       cái chức cán sự của cô, chỉ đáng thương cho con gái bà , vì chuyện  mà bây giờ trốn trong nhà đến ngay cả cửa cũng  dám bước , càng đừng nhắc đến công việc.
Mẹ Tống càng nghĩ càng thấy khó chịu, thông báo dán ngay ở cổng xưởng, bây giờ  trong  xưởng đều  tại  con gái bà    khai trừ,  thời gian   quen  trong phân xưởng đều chạy tới hỏi bà  tình hình thế nào, đương nhiên bà   thể  nhà xưởng  đúng, mà chỉ  thể chịu đựng một vài lời bàn tán  lưng của  khác.
Không chỉ như thế thôi , ngay cả  ở khu tập thể gia đình cũng vẫn luôn đàm tiếu về chuyện , thậm chí vốn nhà họ Tạ  ý cho hai đứa trẻ kết hôn, nhưng mấy hôm gần đây cũng  nhắc đến chuyện  nữa, bà  gọi   tới nhà họ Tạ  ngóng, nhưng hình như bọn họ   xem mắt một cô gái nhà khác !
Một tờ thông báo  chặt đứt tương lai của con gái bà ,  Tống  thấy Diệp Bảo Châu    khả năng  tức giận,  hận cô cho .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đang nghĩ thì   kéo bà  một cái: “Bà nghĩ gì thế, tổ trưởng đang gọi bà kìa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-156.html.]
Mẹ Tống lấy  bình tĩnh,  đầu  qua, chỉ thấy tổ trưởng Trương đang  chằm chằm  bà  với ánh mắt lạnh lùng, bà  hé miệng, còn   gì thì đối phương  lạnh giọng : “Dương Xuân Phụng, gần đây bà    thế hả,  việc mà cả ngày đều lơ là thất thần, rốt cuộc bà   gì?”
Dương Xuân Phụng  ánh mắt bất mãn của đối phương, trong lòng  khẩn trương, miệng  hé : “Xin ,     nghĩ chuyện….”
Tổ trưởng Trương phát hiện  gần đây bà  mất tập trung   chỉ một hai , xưởng của bọn họ là xưởng chế biến thực phẩm, vệ sinh là quan trọng nhất, nếu bất cẩn  rớt đồ bẩn ,   khả năng sẽ liên quan đến vấn đề quản lý vệ sinh, cho nên hiển nhiên  thể lơ là .
Đương nhiên bà  cũng thấp thoáng   chuyện của nhà họ Tống, nhưng cho dù trong nhà xảy  chuyện gì thì Dương Xuân Phụng cũng  nên mang tâm trạng    trong công việc: “  cần  bà đang nghĩ gì, nếu bà còn tiếp tục như  nữa,  sẽ  cho bà nghỉ phép.”
Dương Xuân Phụng  thế lập tức hoảng hốt: “Đừng, tổ trưởng, đây là  cuối cùng ,  đảm bảo   sẽ  mất tập trung nữa,    nghỉ phép!”
Dương Xuân Phụng cũng là công nhân lâu năm trong xưởng, tổ trưởng Trương cũng   cố tình  khó bà , cho nên  khi cảnh cáo bà  một phen  rời .Dương Xuân Phụng thở dài một  nhẹ nhõm, bà  phát hiện  sống lưng  ớn lạnh, lúc , khóe mắt   thấy Diệp Bảo Châu bước  khỏi văn phòng bên , một đám     , cũng   đang  gì mà hình như  bên cạnh còn đang khen Diệp Bảo Châu.
Nhìn thấy Diệp Bảo Châu tươi , cơn tức  mới dịu  của Dương Xuân Phụng  bốc lên, Minh Trân nhà bọn họ còn đang ở nhà   kìa, dựa  cái gì Diệp Bảo Châu     hết?
Bà  càng nghĩ càng khó chịu, cơn bức bối đó từ lồng n.g.ự.c vọt thẳng lên óc, trong đầu lập tức sinh  một vài suy nghĩ    thiện cho lắm.
Mắt thấy Diệp Bảo Châu từ lối  nhỏ bên đó bước thẳng qua bên , Dương Xuân Phụng thuận tay cầm lấy đồ lập tức   sang một lối  khác, bà   chằm chằm  Diệp Bảo Châu thông qua khe hở của giá hàng tại lối  , đợi cô càng bước càng gần, sắp đến chỗ ngã rẽ, Dương Xuân Phụng cầm đồ trong tay bước nhanh tới đ.â.m   cô, giả bộ tạo thành chuyện bất cẩn.