Hình như Tống Minh Trân cũng hiểu  ý cô, cũng  nhịn  mà : “Diệp Bảo Châu,   chỉ bất cẩn va  cô, chuyện  là bà   đúng, nhưng cô đừng áp đặt chuyện  lên đầu .”
Nghe  lời , con ngươi u ám của Lục Thiệu Huy nghiêm túc liếc qua: “Sao   liên quan đến cô? Trước đó   cô còn uy h.i.ế.p Bảo Châu,  cô  đợi xem  ? Chuyện   lẽ nào   nhà họ Tống các  cố tình báo thù?”
Lời    , Lâm Tú Giai chợt sững sờ, liên tưởng từ đầu đến cuối, chuyện  quả thật  giống báo thù.
Vì thế cô  nổi giận bất bình  Tống Minh Trân: “Các  đúng là thổ phỉ mà, đây là cố tình báo thù! Chẳng trách lối  rõ rộng như  mà  cô còn lao tới.”
Hạ Đại Phú vốn    gì nhưng bây giờ    trong  còn  chuyện của Tống Minh Trân cũng lập tức  đổi sắc mặt. Lúc  chính vì nể mặt hai vợ chồng nhà họ Tống đều là công nhân lâu năm, nể tình bọn họ  cống hiến cho xưởng nhiều năm như  cho nên mới  đưa Tống Minh Trân đến đồn cảnh sát điều tra, nhưng  ngờ cô ả còn dám giấu suy nghĩ như ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Giọng điệu của ông  lập tức trở nên  : “Đồng chí Tống Minh Trân, cô thật đúng là quá đáng, xem  hình phạt  đó của cô thật sự quá nhẹ , cho nên cô mới  sợ gì   ?”
Tống Minh Trân trực tiếp ngây , lúc  cô ả cũng chỉ dọa dẫm tí thôi mà, mấy hôm nay cô ả đều rúc trong nhà, đến cửa còn  ,     hành động gì: “Trưởng khoa Hạ,  thật sự  kêu   báo thù mà, khi  cũng chỉ là lời  trong lúc tức giận của ,   cũng  .”
Lục Thiệu Huy hừ lạnh một tiếng: “Cô  thật nhẹ nhàng, dựa  cái gì chúng  tin  cô   chuyện ,  thấy chính là một nhà ba  các cô  bàn bạc  .”
Anh  xong   Hạ Đại Phú: “Trưởng khoa Hạ,  thấy bọn họ   là cố ý, đây là hành động ác ý báo thù, bây giờ chúng  là xã hội mới,   xưởng chúng  còn  thể  loại chuyện rắp tâm sử dụng bạo lực báo thù  ? Loại tình huống  ,  thấy  nên  báo thẳng cảnh sát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-159.html.]
Lời   dứt, ba  nhà họ Tống lập tức kinh hãi, xong , nếu như báo cảnh sát thì chuyện   càng   rõ  hơn,  mắt nhà họ Tống  xảy  một chuyện lớn chấn động  xưởng , bây giờ bọn họ cũng  thể xảy  chuyện thêm nữa.
Hạ Đại Phú cũng sợ Lục Thiệu Huy đổ chuyện  lên  đầu ông ,  ông   rối loạn kỷ cương, thiên vị: “   ý kiến, các  báo cảnh sát , chúng  giao cho cảnh sát xử lý, nên xử lý thế nào thì xử lý như .”
Ông    xong, Tống Vĩnh Đông  lập tức  Diệp Bảo Châu,  với vẻ mặt lấy lòng: “Bảo Châu , chuyện   liên quan đến Minh Trân, bọn chú cũng   báo thù cháu, thím cháu cũng thật sự  cố ý, cháu  tới bệnh viện kiểm tra  chúng  , nên bồi thường bao nhiêu tiền thì bồi thường bấy nhiêu, cháu xem thím cháu cũng  từng  tuổi , chúng   là  quen , đừng báo cảnh sát  .”
Diệp Bảo Châu  thật sự  kêu Lục Thiệu Huy báo cảnh sát, đương nhiên cũng   tới bệnh viện, nếu  thật  cô cũng sẽ bại lộ mất.
Cô  chống   dậy  qua: “Chú, cháu cũng  tin các chú lắm, nhưng Minh Trân quả thật   lời , mấy  Triệu Hiểu Hồng cũng  thấy cả, hôm nay thím còn va  cháu mạnh như  nữa, nếu các chú là cháu liệu  nghĩ nhiều ?”
Tống Vĩnh Đông thật sự   chuyện , đang định đáp thì Diệp Bảo Châu  : “Hôm nay nếu cháu bỏ qua như , ngày mai cũng   liệu các chú  tới uy h.i.ế.p cháu, cố tình va  cháu nữa .”
Tống Vĩnh Đông lập tức thề thốt: “Không, bọn chú đảm bảo sẽ .”
Lục Thiệu Huy  nâng mí mắt lên,   đàn ông  mặt: “Các  lấy gì  đảm bảo?”
Tống Vĩnh Đông  Lục Thiệu Huy: “ sẽ  giấy đảm bảo, nên xin  thì xin , nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu, chúng  đều nhận hết, chỉ cần  đừng báo cảnh sát.”
Diệp Bảo Châu  thế mới chậm rãi thở  một , nếu ông   chủ động như ,  cô cũng  còn choáng tí nào nữa .