Có   nhịn  mà : “Yêu cầu cao như thế? Quá khó   .”
Diệp Bảo Châu gật đầu, tuy phương pháp chế biến  trông  đơn giản nhưng yêu cầu nhỏ vẫn  nhiều, bằng   gọi là bánh ngọt “mạo hiểm” ?
Lâm Tú Giai thở  một , đang định mở miệng thì Diệp Bảo Châu : “Lần  để   một cái cho.”
Lâm Tú Giai  cái tay còn treo  cổ cô : “Cô    ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, Lâm Tú Giai vẫn lo lắng cho cái tay đó của cô, mới  tổ trưởng tổ nghiên cứu phát triển: “Tổ trưởng Trịnh,  thể tìm mấy  giúp chúng   ?”
Nếu tổ nghiên cứu phát triển  nhận kiến nghị của bộ phận sản xuất  hiển nhiên cũng   cho  việc, cho nên đương nhiên Trịnh Duyệt  phản đối, kêu hai   giúp bọn họ.
Diệp Bảo Châu cũng   mấy vấn đề thất bại   ở  cho nên nhanh chóng kêu  bày nguyên liệu ,  dựa theo trình tự và các mục chú ý mà   , kiểm tra từng bước một.
Tách lòng đỏ và lòng trắng ,  để chúng dính nước, thiết  cũng  dính nước, khi đánh lòng trắng cũng  chia thành ba  thêm đường, ba  khuấy, đánh đến khi nào bọt cứng thì thôi, khi xử lý lòng đỏ cũng dùng bột protein thấp  sàng qua…
Thấy quy trình đều   vấn đề, lúc khuấy cũng là tự cô khuấy, mấy  ở một bên đều đang  cô, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó mà  với bọn họ: “Động tác của các cô nhất định  nhanh và nhẹ, bằng  bọt khí sẽ biến mất, thứ   sẽ   bông, bột cũng sẽ trở nên nhão.”
Mọi   động tác của cô vô cùng thành thạo, còn thành thạo hơn cả mấy  trong tổ nghiên cứu phát triển bọn họ, Trịnh Duyệt  khỏi hỏi Diệp Bảo Châu: “Cái …  đây   cô từng   ?”
Diệp Bảo Châu  dừng : “Trước đây  từng thấy   .”
Nói xong, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Lúc khuấy nhất định  thể  vòng vòng, cũng đừng dùng đũa,  nhất  thể dùng mấy thứ giống thìa quấy từ  xuống , bằng  bọt sẽ tan  nghiêm trọng, như   kiểu gì cũng  bông lên  nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-164.html.]
Cô  như ,   đều nghĩ đến gì đó, hình như hôm qua bọn họ đều dùng máy đánh trứng , hơn nữa cũng  để ý nhiều như , mà hình như còn khuấy vòng vòng nữa…
Quả nhiên   thành công đều  nguyên nhân cả.
Rất nhanh Diệp Bảo Châu   xong phần bột, Trịnh Duyệt đích  đổ bột  trong khuôn,  đó đặt  lò nướng.
Diệp Bảo Châu  chằm chằm  cái lò nướng  thời , bề ngoài   tương tư với lò nướng   nhưng vẫn  khác biệt, đầu tiên thể tích của nó khá lớn, bên trong cũng  thiết  nhiệt điện, nhưng chức năng vẫn còn lâu mới bằng  lò nướng  , hơn nữa đây là cái lò nướng điện duy nhất của bọn họ!
Cái bánh hôm nay   lớn cho nên  bốn mươi phút, bánh   lò.
Mọi   thấy nó   hơn  đó quá nhiều, màu bánh vàng ươm, độ nở  hơn , ấn một cái còn  cảm giác đàn hồi, ngửi mùi cũng thơm nức mũi, ăn  miệng cũng  cảm giác bông mềm, nhẹ nhàng khoan khoái, vị nhẹ mà  ngấy, quả thật ngon hơn vị bánh trứng gà mà bọn họ bán  thị trường quá nhiều.
Chẳng trách Diệp Bảo Châu cứ đòi  cái , chẳng trách   cô ăn cái mà bọn họ  đều cảm thấy  , hóa  cái bây giờ mới là cái bánh mà cô ,  bánh hai ngày, bọn họ  thành công !
Mọi  lập tức hoan hỉ hẳn lên, Trịnh Duyệt  Diệp Bảo Châu: “Cán sự Diệp, cái bánh như cô  bây giờ chắc là    ?”
Diệp Bảo Châu  chằm chằm  cái bánh mà thở dài, những cái khác hình như đều  , cũng   vài vấn đề của  , nhưng vỏ của cái bánh   xuất hiện vết nứt.
Nếu  cho chính  mà   thế  chắc chắn  thể ăn, nhưng bọn họ  bán , loại thành phẩm  hiển nhiên  thể cho  mắt.
Diệp Bảo Châu hít một : “Không , nứt .”
Một đám  ở tổ nghiên cứu phát triển  thế đều sững sờ,   chứ, thế  còn  ?
Mọi  đưa mắt      Lâm Tú Giai, Lâm Tú Giai cảm giác  ánh mắt của  , chỉ đành  Diệp Bảo Châu: “Vậy rốt cuộc nguyên nhân là gì”