Phó xưởng trưởng Tôn kinh ngạc: “Cho công nhân trong xưởng chúng  ăn thử như phúc lợi ?”
Ngô Mỹ Hà vì  ăn cái bánh   cho nên cô  cũng   thứ ngon và chắc chắn  thể bán chạy trong miệng   rốt cuộc  vị thế nào, bây giờ  phó xưởng trưởng Tôn cứ khen Diệp Bảo Châu mãi, cũng khiến cô     yên.
Chẳng qua chỉ là một kiểu bánh thôi mà,   ? Vậy mà phó xưởng trưởng Tôn  khen Diệp Bảo Châu như , cái bánh đó thật sự  ngon như  ? Còn  hỏi cô về ý kiến quảng cáo nữa?
Tuy rằng trong lòng cô  bất mãn nhưng cũng thấp thoáng cảm giác  một chút nguy cơ, đó chính là bây giờ ở trong mắt phó xưởng trưởng Tôn chắc chắn Diệp Bảo Châu  thành cái bánh thơm .
Cho nên    lời , cô  lập tức : “Vậy giá thành cũng cao quá , xưởng chúng   đến hơn nghìn ,   bao nhiêu cái bánh đây?”
Những  khác cảm thấy quả thật  cũng  nhiều, nhưng   đều  mở miệng mà  Diệp Bảo Châu.
Diệp Bảo Châu liếc mắt  Ngô Mỹ Hà: “Không sai, xưởng chúng   đông , nhưng bọn họ là công nhân của chúng  và cũng là  tiêu thụ, hơn nữa còn là một nhóm  tiêu thụ khổng lồ, trong nhà bọn họ   già  trẻ nhỏ, loại bánh   già và trẻ nhỏ chắc chắn sẽ thích, như  cũng sẽ đạt đến một vài hiệu quả quảng cáo.”
Cô  dừng một lúc   : “Còn nữa, cũng sắp đến ngày kỷ niệm thành lập xưởng chúng  , cứ coi như phát phúc lợi cho công nhân  thời hạn , cũng  cần cho quá nhiều, đảm bảo bọn họ đều  thể nếm  sản phẩm mới của chúng  là , thử hỏi, nếu   sản phẩm mới  ngay lập tức nghĩ đến công nhân của  ,  công nhân cũng sẽ cảm ơn xưởng.”
Phó xưởng trưởng Tôn vốn    lý giải  suy nghĩ cho hơn một nghìn   ăn thử, hơn nữa còn     , nhưng cô   đến ngày thành lập xưởng, ông   lập tức hiểu , dù  thì ngày thành lập xưởng cũng  phát phúc lợi cho công nhân, lúc nào phát mà   là phát?
Vì thế ông  hỏi ý kiến của những  khác: “Mọi   suy nghĩ thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-168.html.]
Một đám  đưa mắt  , cảm thấy hình như cũng   vấn đề gì cả, bọn họ đều là công nhân trong xưởng,   một nhà mấy thành viên đều là công nhân trong xưởng, ăn của xưởng, ở trong xưởng,  thể cầm  phúc lợi trong xưởng đương nhiên sẽ  phản đối, cho nên tất cả đều tỏ vẻ  thành vấn đề.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngô Mỹ Hà  phản đối nhưng mãi cũng     gì, nếu chỉ đơn thuần   cho công nhân ăn thử,   qua quả thật  quá khiến  dễ dàng chấp nhận, nhưng nếu  lấy ngày thành lập xưởng  ,  tính chất cũng khác , vì đây chính là phúc lợi trong xưởng đặc biệt cho!
Một là  thể đạt đến hiệu quả tuyên truyền, hai là  thể lôi kéo công nhân,  gì   chứ.
Cho nên cô   còn gì để .
Phó xưởng trưởng Tôn  thấy   đều   ý kiến lập tức đồng ý: “Được, tổ nghiên cứu phát triển và phân xưởng cố gắng trong hai ngày   cho  loại bánh  nhanh nhất  thể,  đó phát cho công nhân thế nào thì kêu công xưởng tham gia, Tiểu Diệp, lát nữa cô tới thông báo chuyện  cho công hội .”
Ông   ngờ một  mới như Diệp Bảo Châu còn   nhiều ý tưởng, cũng may lúc  ông  giành   về từ tay công hội, bằng  bây giờ cô  là  của công hội .
Nghĩ như thế, ông   Diệp Bảo Châu và bảo: “Tiểu Diệp,   nếu  ý tưởng  ho gì thì cô cũng  đề đạt nhiều  đấy nhé.”
Nói xong, ông    một đám  trong phòng: “Mọi  cũng thế, xưởng chúng  cũng  để ý mấy quy định cứng nhắc ,  ý tưởng gì thì cứ việc đề đạt, chỉ cần  lợi cho xưởng thì xưởng chúng  chắc chắn sẽ tiếp thu.”
Phó xưởng trưởng Tôn coi trọng Diệp Bảo Châu như thế khiến Ngô Mỹ Hà  tức, nhưng    cách nào cả, cuộc họp kéo dài cả một buổi chiều, cô  cũng khó chịu cả một chiều,  khi tan họp, cô  trực tiếp thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng họp .
Lâm Tú Giai và Diệp Bảo Châu từ trong phòng họp   ngoài, nghĩ đến bộ dáng tức  ách của Ngô Mỹ Hà là trong lòng sảng khoái  chết: “Cô  thấy , cô   ăn cái bánh đó, hơn nữa   lúc họp sắc mặt cũng một lời khó mà  hết.”