Có khả năng chỗ  gần tòa nhà bách hóa, gần đó   bệnh viện và trường học, xung quanh còn  các loại đại viện đơn vị nữa nên lưu lượng   đông, cộng thêm bọn họ còn cắt một mẩu bánh nhỏ ăn thử, cho nên trong lúc nhất thời phía  sạp hàng    nhiều  xếp hàng trong đó hình như còn  công nhân của Dân Phúc, đều đang ồn ào đòi lấy cái  cái , nhất thời tiếng  huyện náo, cảnh tượng  thể so với giành  hàng trong tòa nhà bách hóa.
Sự chênh lệch quá lớn so với trong tưởng tượng lúc đầu khiến Ngô Mỹ Hà trực tiếp ngây ,   chứ, chỉ là bánh ngọt thôi mà, cũng    từng ăn bánh trứng gà,  đến mức  chen lấn như  ? Cũng  sợ  đè c.h.ế.t ?
Bọn họ cũng  bày sạp ngay  mặt tòa nhà Bách hóa nên Hứa Tiếu Vân  quản , nhưng bây giờ thấy nhiều   xếp hàng ở nơi đó như thế, bà  cũng   ngạc nhiên, mới hỏi Ngô Mỹ Hà: “Bọn họ bán gì thế? Sao   nhiều  giành  mua như ?”
Ngô Mỹ Hà nhíu mày: “Chính là bánh ngọt kiểu mới, còn  một loại bánh mì nữa,    bán thứ gì khác nữa .”
Đương nhiên Hứa Tiếu Vân  từng ăn bánh trứng gà  cho nên  tài nào hiểu  tại  đám    chen chúc thành  như thế: “Món đó ngon lắm   mà chen chúc đến thế ?”
Thật  Ngô Mỹ Hà cũng    ngon   vì cô   từng ăn thử hai thứ : “Vị cũng chỉ như thế thôi, dù  mấy thứ như bánh ngọt và bánh mì  Vạn Phúc đều đang bán, bên   lấy hàng   cũng   cả, con thấy nhiều  như , phỏng chừng  đến một nửa đều là công nhân của Dân Phúc tới mua.”
Cô  kể  chuyện Diệp Bảo Châu phát phúc lợi bánh ngọt cho công nhân ,  đó bảo: “Con  cô  chỉ  tạo dựng danh tiếng thôi, lãnh đạo của bọn họ đều trúng chiêu  của cô  hết , nếu sản phẩm thật sự bán chạy, đến khi đó phó xưởng Quách của bọn con chắc chắn sẽ tới tìm  thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-178.html.]
Hứa Tiếu Vân  quan tâm Diệp Bảo Châu   gì ở xưởng, nhưng một câu phía  cô   cũng  sai, nếu bán chạy, đến khi  Quách Hữu Bình chắc chắn sẽ tới tìm bà  bàn bạc và chuyện nhập hàng, cho nên cũng  định xem nữa mà đợi Quách Hữu Bình tới cửa tìm bà .
Ngô Mỹ Hà  : “Chẳng qua đến khi   cũng đừng đồng ý nhanh như  nhé,  nhất là  điều kiện với bọn họ,  thể đẩy con lên  tổ trưởng hoặc là thư ký ủy viên gì đó, con   lâu như   mà vẫn chẳng    .”
Hứa Tiếu Vân im lặng một lúc, cũng cảm thấy Dân Phúc quá   ý, bình thường qua  gần gũi với tòa nhà bách hóa bọn họ như , con gái bà    cán sự hơn ba năm mà  vẫn giậm chân tại chỗ như cũ: “Được, đến khi đó   xem thế nào.
Bán hàng  thấy  hiệu quả mà   thấy nên trong lòng Ngô Mỹ Hà bất mãn, cũng   lòng  nào mà nán  đây, cô  trực tiếp theo Hứa Tiếu Vân về nhà, dọc theo đường  cô  vẫn  cam lòng nghĩ, hôm nay là cuối tuần, cũng thường  đông  tới mua sắm, đợi qua vài ngày nữa là xịt thôi, đến khi  phỏng chừng cũng chỉ như .
Vân Mộng Hạ Vũ
   chuyện khiến cô   ngờ tới nữa, phỏng chừng  đó độ quảng cáo thật sự quá mạnh cho nên   đều  Dân Phúc cho  một kiểu bánh ngọt còn ngon hơn bánh trứng gà, vì thế liên tiếp vài ngày, điểm bán hàng tạm thời vẫn còn bán tiếp, hai cửa hàng bán lẻ cũng đông như trẩy hội. Kiểu bánh ngọt và bánh mì bơ sữa   cơ bản  mới  lò  bán hết sạch, thậm chí ngay cả bánh đậu xanh  khi  đổi cũng bán  gấp đôi, phân xưởng điểm tâm bận đến  ngóc đầu lên .
Trong cuộc họp  thể ủy ban xưởng mấy ngày , ủy viên Lý của bộ phận bán lẻ trình con  tiêu thụ gần đây nhất lên, cái hôm cuối tuần đó, chỉ riêng  tiền bán  hàng ở điểm bán tạm thời  gần một trăm năm mươi đồng. Đương nhiên, hôm  bọn họ cũng  chỉ bán bánh ngọt, chỉ là con   bánh ngọt chiếm một nửa, bánh trứng gà và bánh mì chiếm hai phần ba còn .
Cái hôm cuối tuần , Diệp Bảo Châu chỉ nán  một lúc   nên cũng   cuối cùng bọn họ bán  bao nhiêu, bây giờ xem xong con  tiêu thụ cũng  bất ngờ.