Bánh ngọt của bọn họ mới bán tám hào năm xu nửa cân, đắt hơn bánh trứng gà một xu. Mấy hôm nay bán nhiều như thế quả thật  tồi. Tuy rằng mấy hôm   kiếm  nhiều như hôm cuối tuần, nhưng sức duy trì vẫn  mạnh, điều  chứng minh kiểu bánh ngọt  của bọn họ cũng  tính là bán chạy.
Phó xưởng trưởng Quách  danh sách tiêu thụ mà   khép  mồm, thậm chí   suy nghĩ mở cửa hàng bán lẻ thứ ba, nhưng dù  bọn họ cũng chỉ là công xưởng, quan trọng nhất chính là  thể đưa sản phẩm  tòa nhà bách hóa và các hợp tác xã tiêu thụ.
Vì thế, ông  liếc mắt  Ngô Mỹ Hà, hỏi cô : “Tiểu Ngô,  cô  nếm thử bánh ngọt của xưởng chúng  , bà   ý kiến gì ?”
Ngô Mỹ Hà  thế chợt giật thót tim, cô  cũng  lấy bánh ngọt cho   ăn thử, bọn họ cũng  từng mua loại bánh trứng gà , cho nên cô  cũng    cô   ý thế nào, nhưng nghĩ đến  đó, cô  mới bảo: “Bà  cảm thấy cũng , phần còn , phó xưởng Quách,  khả năng ông   gặp bà  bàn xem.”
Quách Hữu Bình   ý tứ trong lời , dù  vẫn  là ông   tìm Hứa Tiếu Vân  chuyện, thật  ông  cũng    bàn bạc gì cả, chủ yếu là vì con  Hứa Tiếu Vân  thật sự  chuyện khiến  ghét lắm.
Mọi  đều kiếm tiền cho quốc gia, cô giúp ,  giúp cô    , cần gì cứ luôn mặt nặng mày nhẹ với  khác, chỉ riêng điểm , Quách Hữu Bình     tìm bà  .
 ai kêu ông  là phó xưởng trưởng chứ, việc trong xưởng ông   ,  thể kêu ông  gọi xưởng trưởng Tiền  .
Cuộc họp  nhanh  tan, Quách Hữu Bình chuẩn  tinh thần một chút, dự định cầm bảng tiêu thụ  tìm Hứa Tiếu Vân, còn   đến cửa thì thấy Diệp Bảo Châu  vòng về, ông  vội hỏi: “Tiểu Diệp, cô còn chuyện gì ?”
Diệp Bảo Châu nâng mắt  ông , : “Phó xưởng trưởng Quách, ông đang định  tìm chủ nhiệm Hứa  ?”
Quách Hữu Bình gật đầu, Diệp Bảo Châu  bảo: “Hình như thành phố chúng   chỉ  mỗi một tòa nhà bách hóa thì ?”
Trong lúc nhất thời, Quách Hữu Bình  hiểu  tại  Diệp Bảo Châu  hỏi như thế, chỉ đáp: “Đương nhiên  chỉ  một, còn  mấy cái nữa.”
Diệp Bảo Châu  bảo: “Nếu mẫu bánh ngọt   bán chạy như thế,  chúng  cũng nên thử đến các tòa nhà bách hóa khác thử hỏi  xem, đến khi  những tòa nhà bách hóa đó bán chạy , phỏng chừng chủ nhiệm Hứa sẽ   khó ông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-179.html.]
Quách Hữu Bình  những lời  của cô nhắc nhở, dường như từ từ nghĩ đến điểm gì đó, gần đây vì chuyện sản phẩm mới lên dây chuyền sản xuất mà ông    tìm Hứa Tiếu Vân  nhiều  , bà  cũng mất kiên nhẫn cho nên cũng  cho ông  sắc mặt  gì.
Bây giờ kiểu bánh ngọt mới của bọn họ bán chạy, ông  hà tất  vội  tìm Hứa Tiếu Vân như ? Dù  thì gần đây  bộ phận bán lẻ của bọn họ, tạm thời  cần đến tòa nhà bách hóa bên  hình như cũng ?
Đến khi , kiểu bánh ngọt   những tòa nhà bách hóa khác phản ảnh , ông    tìm Hứa Tiếu Vân , chắc hẳn sẽ  cần  giống như thằng cháu trai nữa? Có lẽ  thấy bánh ngọt bán đắt hàng như thế, Hứa Tiếu Vân sẽ tự  tới tìm ông  thì ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông   Diệp Bảo Châu, lập tức nở nụ : “Tiểu Diệp , cái đầu  của cô xoay chuyển  nhanh đấy.”
Diệp Bảo Châu  đáp: “Chia sẻ với lãnh đạo cũng là một phần công việc của chúng .”
Nghe  lời  thấy mát tai bao nhiêu, bây giờ độ hảo cảm của Quách Hữu Bình đối với Diệp Bảo Châu  tăng lên một chút như thế, đột nhiên trong đầu ông  nảy  suy nghĩ  dẫn Diệp Bảo Châu cùng  bàn công việc.
 bây giờ suy nghĩ  hình như vẫn quá gấp, cho nên  khi  chuyện một lúc, ông  vội vàng   ngoài.
Ngô Mỹ Hà  Quách Hữu Bình  ngoài định  gì, cho nên cả một ngày cô  đều đang mong chờ, đợi buổi tối về nhà, cô  lập tức hỏi Hứa Tiếu Vân: “Mẹ, hôm nay Quách Hữu Bình   tới tìm    ?”
Hứa Tiếu Vân lập tức đáp: “Không , ông  tìm   gì?”
Ngô Mỹ Hà   chuyện hôm nay cho bà  ,  đó  hỏi: “Không  chứ, con chắc chắn ông   ngoài tìm  mà, nhưng thật sự  tìm  ?”
Hứa Tiếu Vân nhíu mày: “Ông  thật sự  tìm ,  lừa con  gì.”
Không  tại  mà Ngô Mỹ Hà  cảm thấy hình như  tính sai …