Hứa Tiếu Vân cảm thấy con gái đúng: “Sao thế? Đã xảy chuyện gì?”
Buổi chiều Ngô Mỹ Hà thấy khi Quách Hữu Bình của quả thật cầm bảng tiêu thụ ngoài, điều chứng tỏ ông ngoài để bàn công việc, trong lòng cô buồn bực: “Hôm nay con chắc chắn Quách Hữu Bình ngoài tìm bàn công việc mà, nhưng tại ông tìm ? Lẽ nào tìm hợp tác xã tiêu thụ ?”
Hứa Tiếu Vân nhíu mày: “Không chứ? Có ở đây , tại ông tìm khác, thể là tự kiếm thêm chuyện mà ?”
Ngô Mỹ Hà cũng hiểu: “Vậy tại hôm nay ông vẫn tới tìm ?”
Hứa Tiếu Vân bảo: “Con gấp cái gì, khả năng qua vài ngày nữa sẽ tới thôi, bình thường ông nịnh bợ , hôm nay phỏng chừng chuyện nên chậm trễ mà.”
Ngô Mỹ Hà cũng cảm thấy là như thế, vì nguyên nhân địa lý gần nên nhiều sản phẩm của Dân Phúc bọn họ đều đang bán trong tòa nhà bách hóa nơi cô quản lý, bình thường Quách Hữu Bình đều sắc mặt tới tìm cô , bán chạy như thế, cần thiết tìm khác, đắc tội với cô gì.
Cô Hứa Tiếu Vân: “Dù đến khi nếu ông tới tìm , nhất định điều kiện đấy.”
Bây giờ cảm giác một mới như Diệp Bảo Châu ở trong văn phòng nâng lên tận mây xanh , nếu cô còn cố gắng một chút, sẽ chỉ nước cô sai khiến mà thôi.
Hứa Tiếu Vân gật đầu, gần đây Dân Phúc điểm tiêu thụ phía bên tòa nhà bách hóa bên nữa cho nên bà cũng để ý đến đồ của bọn họ cho lắm, hỏi Ngô Mỹ Hà: “Sản phẩm của các con bán ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-180.html.]
Ngô Mỹ Hà nghĩ đến bộ dáng khép mồm của Quách Hữu Bình hôm nay, tuy rằng trong lòng thừa nhận cho lắm nhưng vẫn gật đầu: “Cũng , dù vẻ cũng hơn bánh mì và bánh đậu xanh từng mắt thị trường đây một chút.”
Hứa Tiếu Vân một tiếng, chẳng trách Quách Hữu Bình lập tức tới tìm bà , phỏng chừng là để , thế cũng gì, cùng lắm thì khi ông tới, bà đặt thêm bánh mì, bánh đậu xanh và mấy thứ linh tinh gì đó của Dân Phúc là : “Được, , đợi thêm vài ngày nữa là xong thôi.”
Bà cho rằng Quách Hữu Bình sẽ tìm khác, dù thì bà và Dân Phúc cũng hợp tác nhiều năm, cái công xưởng nhỏ bé của bọn họ phát triển cho đến ngày nay, trong đó cũng công lao của tòa nhà bách hóa bọn họ, cho nên bà sẽ đợi thêm hai ngày nữa, đến khi đó cũng thuận tiện cho ông chút lợi lộc.
Cho nên hai ngày , Hứa Tiếu Vân vẫn luôn đợi Quách Hữu Bình tới tìm , nhưng cũng vì đó Quách Hữu Bình bà dọa , cho nên mãi vẫn thấy tung tích . Khi bà đến tổng bộ họp, hình như còn thấp thoáng thấy ông ở chung với bên bộ phận hàng hóa của tòa nhà bách hóa khu vực khác.
Chẳng qua cách quá xa cho nên bà cũng thấy rõ, đợi buổi tối họp xong về nhà, con gái mang vẻ mặt lóc thảm thiết trở về, nổi giận đùng đùng bà : “Mẹ, Quách Hữu Bình mãi vẫn tìm ?”
Hứa Tiếu Vân gật đầu: “Ừa, hôm nay cũng đang nghĩ chuyện đây.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngô Mỹ Hà nghĩ đến hai lạ mặt tới tìm Quách Hữu Bình buổi chiều, nghĩ đến mấy lời đối thoại mà khi cô thấp thoáng , dường như cũng hiểu gì đó, cô cắn môi : “Con thấy phỏng chừng ông tới tìm , ông tìm khác .”
Hứa Tiếu Vân sững sờ, lập tức nghĩ đến bóng lúc chiều , kinh ngạc hỏi: “Không thể nào, lẽ nào ông bỏ gần tìm xa ?”
Ngô Mỹ Hà cắn răng, tức đến mức tự kỷ: “Chắc chắn là như , hôm nay hai là cán bộ tới tìm ông , bọn họ còn đến bánh ngọt, con đám Diệp Bảo Châu chuyện, hình như Quách Hữu Bình tìm khác .”
Hứa Tiếu Vân nhíu mày, bình thường Quách Hữu Bình nịnh bợ bà , bây giờ một loại bánh ngọt mới tới tìm bà ? Lẽ nào do đây bà từ chối quá nhiều cho nên ông khó mà lui?