Ý tứ trong lời  của ông  rõ ràng là thỏa mãn phía bên Diêu Đại Hải   mới thỏa mãn bên bọn họ, kêu bọn họ chọn đồ thừa của Diêu Đại Hải, Hứa Tiêu Vân nghẹn uất  chết,  đây đều là Quách Hữu Bình cầu bà , hôm nay     trái ngược như .
Bây giờ rốt cuộc bà   nên ký   đây?
Không ký, nhưng sản phẩm trông  vẻ  ngon, hơn nữa bán cũng  như thế, còn ký thì  xếp  Diêu Đại Hảo mới  thể lấy hàng.
Đang nghĩ thì Quách Hữu Bình   một tiếng,  bà  và : “ quên mất, chủ nhiệm Hứa vẫn cần  nghĩ một chút, khi nào bà nghĩ xong thì  tới tìm   chuyện cũng , chẳng qua   bà   đặt cũng  , cán sự Diệp của chúng  vẫn đang nghiên cứu sản phẩm mới khác với tổ nghiên cứu phát triển, đến khi    tới tìm bà .”
Khi Hứa Tiếu Vân tới hừng hực khí thế, còn lúc   như trái cà phủ sương, trực tiếp ngây , nhưng bà  vẫn  thể biểu hiện : “Ngày mai  sẽ cho ông câu trả lời.”
Bà   xong trực tiếp  dậy, Quách Hữu Bình lập tức gọi bà , đưa một đống sản phẩm  bàn qua cho bà : “Cái  sáng nay  mới mang lên, nếu bà  ngại thì cầm về cho các hàng xóm nếm thử.”
Khóe môi Hứa Tiếu Vân mấp máy, cuối cùng vì ngửi mùi trứng thơm sữa thơm phát  từ sản phẩm nên vẫn nhận lấy đồ.
Sau khi   khỏi văn phòng, Ngô Mỹ Hà  đợi bà  ở trong hành lang bên ngoài văn phòng,  với vẻ  vui sướng: “Mẹ, thế nào ? Đã đưa  điều kiện ? Quách Hữu Bình đồng ý  ?”
Hứa Tiếu Vân nghĩ đến   nghẹn họng  mặt Quách Hữu Bình là   nuốt nổi cục tức : “Không , con ngoan ngoãn  cán sự sự của con, lo việc của con , đợi tối về nhà   .”
Trong lòng Ngô Mỹ Hà ầm một tiếng, cảm thấy chuyện thăng chức thật sự     hy vọng .
Mà bên , Quách Hữu Bình  nhanh  ký hợp đồng dài hạn với Diêu Đại Hải,  khi tiễn Diêu Đại Hải rời , ông   gọi Diệp Bảo Châu  văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-183.html.]
Hôm nay ông  thể hiện khí phách  mặt Hứa Tiếu Vân một cách  tình  lý một phen, trong lòng khỏi   sướng cỡ nào, đương nhiên , hôm nay  thể vui như  chủ yếu vẫn là vì phản hồi sản phẩm mới   của bọn họ , công lao trong   một phần của Diệp Bảo Châu.
Cho nên, lúc   thấy Diệp Bảo Châu, đột nhiên ông  cảm thấy cô gái trẻ lớn lên thật sự  mắt,  chỉ  diện mạo  mà  việc còn  tồi, đầu óc nhiều ý tưởng, là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu thấy Quách Hữu Bình   với vẻ mặt tươi  giống y như tên trộm, thế  cũng thật dọa , cô vội ho một tiếng: “Lãnh đạo, ông tìm   chuyện gì ?”
Quách Hữu Bình vội lấy  tinh thần,  một tiếng: “Tiểu Diệp, hai hôm nay cô và Tiểu Trịnh  đang nghiên cứu thứ gì thế?”
Diệp Bảo Châu thành thật đáp: “Mấy kiểu điểm tâm vì chúng   mới cho  sản phẩm mới cho nên  cảm thấy  cứ đặt qua một bên , tạm thời   dự định gì, bây giờ  đang giúp cán sự Lâm và tổ trưởng Trịnh nghiên cứu bánh quy mới.”
Quách Hữu Bình: “Bánh quy gì?”
Diệp Bảo Châu  đáp: “Tạm thời đặt tên là bánh quy bơ, bây giờ  thị trường vẫn   loại sản phẩm tương tự.”
Quách Hữu Bình   bánh quy bơ mà bọn họ nghiên cứu rốt cuộc trông thế nào, nhưng     thị trường vẫn   sản phẩm tương tự là trong lòng ông   hào hứng, độ hảo cảm đối với Diệp Bảo Châu  tăng lên một chút.
Nhìn   , mới đến ủy ban xưởng mấy ngày, chỉ một buổi chiều    mấy sản phẩm mới, ý tưởng sáng tạo vẫn luôn  ngừng xuất hiện, xưởng bọn họ cần  như thế, nếu mỗi một quản lý đều  thể mỗi ngày  việc vì xưởng như Diệp Bảo Châu thì còn lo xưởng bọn họ  lớn mạnh  ?
Vì thế, ông   Diệp Bảo Châu,  thẳng: “Là như , xưởng chúng   một suất tiến cử tới lớp học ban đêm học bổ túc văn bằng quản lý,    liệu cô  ý tưởng gì ?”
Diệp Bảo Châu  thế lập tức sững sờ: “Đến lớp học ban đêm bổ túc văn bằng quản lý?”