Quách Hữu Bình gật đầu, tuy rằng con  Diệp Bảo Châu   tồi nhưng  một cách tương đối thì bằng cấp vẫn  thấp,  vặn công xưởng  một suất như thế, nếu cô  thể  học bổ túc và  thể thuận lợi lấy  bằng  nghiệp,  điều đó chứng minh   vẫn đáng để bồi dưỡng, nếu  lấy ,  cũng  dễ thăng chức lên quá nhanh.
Ông  ừm một tiếng: “ , mỗi một xưởng đều  một suất như ,  cảm thấy gần đây biểu hiện của cô cũng ,  hỏi thử cô  suy nghĩ  .”
Dứt lời, Diệp Bảo Châu lấy  bình tĩnh, hình như cô thấp thoáng cảm giác  đây là ý  của Quách Hữu Bình, điều  chứng minh cô  bắt đầu  về hướng trung tâm quản lý của ủy ban xưởng , ai    suy nghĩ như  cơ chứ?
Cô lập tức gật đầu,  Quách Hữu Bình:
“  , đời  học   giới hạn,  là một thành viên trong xưởng,  bằng lòng cố gắng nâng cao trình độ văn hóa của , chỉ  như  mới  thể nâng cao trình độ năng lực công tác của bản , góp một phần cống hiến của bản  cho công cuộc xây dựng xưởng!"
"Ông cho  một cơ hội như , bây giờ chính là  kim của ,  nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sẽ   xưởng chúng  mất mặt!”
Thấy cô tự tin như , Quách Hữu Bình gật đầu hài lòng, trực tiếp kêu cô điền đơn báo danh ở chỗ Vương Hải Thuận.
Chẳng qua cân nhắc đến việc Diệp Bảo Châu mới  ủy ban xưởng, chuyện  vẫn đừng nên rêu rao  để tránh cho  khác  ý kiến, cô cũng khó xử hơn.
Lúc Diệp Bảo Châu điền xong đơn báo danh  , Lâm Tú Giai hỏi cô: “Lãnh đạo tìm cô  chuyện gì mà  lâu như ?”
Bây giờ trong lòng Diệp Bảo Châu vui sướng chỉ hận  thể  cho tất cả   , chẳng qua lãnh đạo kêu cô đừng rêu rao, nên tạm thời cô vẫn   cho Lâm Tú Giai, chỉ nghĩ đợi   tìm cơ hội thích hợp   với cô   .
Cô  Lâm Tú Giai: “Chỉ là khen ,  đó kêu chúng  sớm nghiên cứu  sản phẩm mới thôi.”
Lâm Tú Giai cũng theo  dây chuyền sản xuất bánh quy, bây giờ Diệp Bảo Châu bằng lòng giúp cô  nghiên cứu sản phẩm mới, đương nhiên cô  vô cùng vui sướng . Gần đây biểu hiện của Diệp Bảo Châu  như thế mà lãnh đạo mới khen cô  vài câu, cho nên cô    bất bình, : “Vậy cũng nên thưởng ít gì cho cô  chứ, chỉ khen thì tính là gì?”
Diệp Bảo Châu  dừng  một lúc,  cô : “Yên tâm , chỉ cần chúng   ,   chắc chắn sẽ  thưởng mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-184.html.]
Ngô Mỹ Hà  thấy Diệp Bảo Châu   khỏi văn phòng,  mặt treo ý   giấu cũng  giấu , bây giờ   cô  lãnh đạo lớn  lời khen, lập tức cảm thấy tim  lạnh lẽo.
Cô   , nếu như giao dây chuyền sản xuất mới cho cô , cô  chắc chắn  thể  thành một cách  xuất sắc,  những lời khen  cũng sẽ là của cô , chỉ đáng tiếc, lãnh đạo sẽ  cho cô  cơ hội .
Thật phiền lòng!
Diệp Bảo Châu cũng  quan tâm bây giờ trong lòng cô  nghĩ thế nào,  tìm   chia sẻ niềm vui của ,  khi tan , cô lập tức  chuyện   học bổ túc văn bằng quản lý cho Lục Thiệu Huy .
Đôi mắt đen láy của  lập tức sáng ngời, danh sách  cũng   thi đỗ là  thể   , ý nghĩa của nó chính là vì trong xưởng  bồi dưỡng cán bộ, Diệp Bảo Châu   suất  chứng tỏ Quách Hữu Bình vô cùng coi trọng cô, thăng chức cũng nhanh!
Ánh mắt  mang theo vẻ vô cùng khen ngợi: “Cán sự Diệp, gần đây biểu hiện của em vô cùng ! Tối nay vẫn  thưởng cho em .”
Diệp Bảo Châu nghĩ đến bộ dáng tay chân   trói   …
Vân Mộng Hạ Vũ
Khụ khụ! Không nhắc nữa.
Cô   với vẻ quở trách: “Chẳng thèm, ai   đó là ai thưởng ai, lỡ như bao  rách    ?”
Khóe môi Lục Thiệu Huy nhếch lên: “Không ,   thể cẩn thận một chút.”
Diệp Bảo Châu bĩu môi: “Không thèm.”
Bị cô từ chối một cách kiên định như thế, Lục Thiệu Huy   tiếc nuối: “Vậy  thôi, tối nay  chỉ  thể nấu thêm hai món để khao em .”
Sau đó, hai   chợ,  đó Lục Thiệu Huy đích   bếp xào thêm một món.