Diệp Bảo Châu  cô  và : “Cô đoán xem.”
Ngô Mỹ Hà nghẹn họng, nếu cô   thể đoán   thì còn hỏi  quái gì, sớm  thế cô   chẳng hỏi, tự  mất mặt .
Diệp Bảo Châu  để ý đến cô  nữa mà trực tiếp  thu dọn đồ đạc ở chỗ , định tan , hôm nay quà mà cô nhận  cũng  ít,  đồ ăn vặt, còn  một ít hoa quả, trong đó còn  cả quýt mật.
Cô bóc một quả nếm thử vị, cũng  tồi.
Đang định xách đồ rời  thì Lục Thiệu Huy tới, Lâm Tú Giai nở nụ   Lục Thiệu Huy, trực tiếp rời  .
Quýt mật trong tay Diệp Bảo Châu vẫn  ăn hết, cô đưa một nửa  bóc vỏ qua: “Anh ăn một ít , ngon lắm đấy, mọng nước  ngọt.”
Lục Thiệu Huy  thấy cô đang ăn trong miệng, gò má  phồng lên giống một con thỏ,   đầu ngón tay thon nhỏ còn cầm miếng quýt của cô đặt bên miệng ,  nhanh   cúi đầu, ăn sạch múi quýt , còn thuận tiện cắn  ngón tay cô một cái.
Diệp Bảo Châu  thấy phía  văn phòng vẫn còn một cán sự  , cô trực tiếp trừng mắt  : “Thế nào, cũng  chứ?”
Lục Thiệu Huy gật đầu, quýt mật nhiều nước, còn  ngọt, nhưng  bằng cô.
“Cũng .” Anh ho nhẹ một tiếng,   cúi  sáp đến bên tai cô, đè thấp giọng  bảo: “  nhiều bằng em.”
…
Diệp Bảo Châu đang ăn quýt nên nhất thời  tiếp  câu  của , cô nuốt xuống: “Cái gì mà  nhiều bằng em?”
Qua một lúc cô mới ngờ ngợ, con ngươi lập tức co rút : ?
Vừa   mới  gì? Cái gì nhiều? Là ý như cô đang nghĩ ?
Diệp Bảo Châu  chằm chằm   đàn ông một lúc lâu, thấy nét mặt của  dạt dào ý , ánh mắt đó đang  với cô là đúng  đó, chính là cái ý mà cô đang hiểu .
Lúc , cô gái mới vỡ lẽ, gương mặt lập tức nóng ran: “Lục Thiệu Huy,   lung tung gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-190.html.]
Cũng   Lục Thiệu Huy  lung tung mà là  đích  trải nghiệm qua , chỉ là hiếm khi  thấy bộ dáng  hổ  của cô gái,  cảm thấy buồn ,   nhịn  đè thấp giọng  tiếp: “Anh   lung tung, tối hôm đó em còn b.ắ.n đầy mặt .”
Dứt lời, Diệp Bảo Châu gần như nín thở, nghĩ đến bộ dáng tối hôm đó  hôn, trong lòng cũng điên cuồng hét chói tai á á á, tên đàn ông c.h.ế.t tiệt,   còn dám ở đây   lời như , văn phòng  lưng vẫn còn một   kìa! Thật    hổ!
Cô lập tức đ.ấ.m mạnh một quyền  tên đàn ông, cắn răng : “Lục Thiệu Huy! Anh xong !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nắm đ.ấ.m mềm như bún đập  lồng ngực,  đau  ngứa, giống như gãi ngứa , Lục Thiệu Huy bắt lấy bàn tay cô, bóp nhẹ: “Làm gì ,  đánh  hả?”
Đồng chí  trong văn phòng  lưng  thấy bọn họ  đến hai chữ đánh  lập tức ngẩng đầu lên: “Hai  các cô định  gì thế? Vợ chồng  gì thì từ từ , đừng đánh .”
Lúc , Diệp Bảo Châu    dẫn lệch hướng ,    đánh   vô thức nghĩ đến cảnh tượng tối hôm đó  khi phòng bên cạnh đánh , bọn họ cũng đánh  luôn, bây giờ dường như cô    cách nào  thẳng  hai chữ  nữa .
Cô  đồng chí đó, nở nụ : “Không , chúng   đùa thôi.”
Nói xong, cô lập tức trừng mắt   đàn ông, nhanh chóng kéo : “Về nhà sẽ cho   thế nào là lễ độ.”
Bọn họ  nhanh  bước  khỏi văn phòng, Diệp Bảo Châu mang gương mặt nóng như lửa thiêu, ngay cả trái tim cũng đập loạn nhịp, cũng may bây giờ  tan , bằng  sẽ   nhiều   thấy cô há hốc mồm.
Cô  nâng mắt   đàn ông,  thế nào cũng  ngờ    đây  đắn  nghiêm túc, bây giờ sẽ   mấy lời đen tối , giống như  ấn nút mở nào đó, bật một cái là  thể cứu vãn !
Lục Thiệu Huy  cô  chằm chằm, vẻ mặt vẫn như thường: “Sao ?”
Diệp Bảo Châu  nhịn  mà hừ một tiếng: “Lục Thiệu Huy,  hư  !”
Lục Thiệu Huy xách đồ trong tay, khóe môi cong lên: “Nào .”
Diệp Bảo Châu: “Có,  đây   bao giờ  mấy lời .”
Lục Thiệu Huy ho nhẹ một tiếng: “Còn   vì một cô giáo như em dạy giỏi  ?”
Diệp Bảo Châu  lời  của   cho nghẹn họng vài giây, thầm nghĩ, ngoại trừ lúc tới tháng  miệng   với  vài chiêu  thì  đó  cũng chẳng dạy  gì cả, càng  từng dạy   mấy lời : “Em  hề dạy  nhé.”