Lục Thiệu Huy: “Có! Mấy cái   đây đều là em  hết.”
Diệp Bảo Châu: “...”
Tên đàn ông c.h.ế.t bầm,  mà  bôi nhọ cô, chẳng qua cô    tranh cãi nữa,  quỷ mới  lát nữa miệng  sẽ b.ắ.n  lời gì.
Hai  mua thức ăn xong về đến khu tập thể gia đình thì trời  tối. Một đám ông chú bà dì  tầng hai chào hỏi bọn họ, vì khi  nhà của bọn họ  túng thiếu nên đều là chỗ nào  phòng thì ở chỗ đó, cho nên  cơ bản  chọn ở một tầng  đều là công nhân trong phân xưởng, vì chuyện nhà ở nên bọn họ vô cùng  ơn Lục Thiệu Huy, cho nên khi  cửa, bà thím phòng bên còn tặng cho bọn họ một ít dưa chuột.
Diệp Bảo Châu  Lục Thiệu Huy dẫn lệch hướng còn  lấy  bình tĩnh,  thấy dưa chuột cũng cảm thấy chúng   còn trong sáng nữa,  chằm chằm một lúc mà chẳng hiểu  mặt  nóng ran.
Chẳng qua  đàn ông cũng vẫn như thường, nhận lấy dưa chuột và  cảm ơn bà thím một cách  sảng khoái.
Sau khi  nhà,  đàn ông  cô  hỏi: “Dưa chuột    ? Em  nó còn đỏ mặt .”
Diệp Bảo Châu vội vàng mở mắt, thuận tay vớ lấy một nắm đồ từ trong cái túi  : “Dưa chuột  thể  , chẳng   hết, em lấy ít đồ  đưa cho thím, cảm ơn bọn họ!”
Nói xong cô vội vàng chuồn mất.
Lục Thiệu Huy  bóng lưng   hoảng loạn chạy trốn của cô,   chằm chằm  dưa chuột, rơi  trầm tư.
Cái thứ    ?
Rất nhanh, Diệp Bảo Châu  đưa đồ trở về, Lục Thiệu Huy đang ở trong bếp chặt sườn của , cô  qua, giả bộ hỏi: “Có cần em giúp  ?”
Lục Thiệu Huy đáp mà chẳng ngẩng đầu lên: “Giúp  rửa hai quả dưa chuột , phần còn  cứ để đấy .”
Diệp Bảo Châu   hình,   tại  cô cứ cảm thấy  đàn ông  cố tình, giống như trong nháy mắt      thấu suy nghĩ của cô ,  trêu chọc cô, thật đúng là quá đáng ghét!
 đầu óc  xoay chuyển nhanh như  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-191.html.]
Có  ở phương diện   đàn ông    thầy tự thông  ?
Diệp Bảo Châu   khẩn trương xòe tay che mắt,   thể hiện  điểm khác thường, cô nhanh chóng lấy hai quả dưa chuột  rửa, đang rửa thì  đàn ông hỏi: “Em  thích ăn dưa chuột ?”
Diệp Bảo Châu  nín thở: “Không .”
Lục Thiệu Huy: “Vậy em  thích ăn dưa chuột?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu cắn răng: “Không , thích thường thôi!”
Nói xong cô thầm nghĩ, nếu lát nữa tên đàn ông   ngừng hỏi  cô sẽ trực tiếp đá  một cước, chẳng qua cũng may  đó   hỏi thêm gì nữa, bắt đầu  sườn của .
Cơm tối phần lớn đều là Lục Thiệu Huy nấu, Diệp Bảo Châu chỉ  trợ thủ,  nhanh hai món, một canh  nấu xong, một đĩa thịt xào dưa chuột, một đĩa sườn xào chua ngọt, còn  một bát canh sườn hầm nấm.
Dưa chuột tản  mùi hương nhẹ, là loại rau thường thấy ở các gia đình, sườn  mới  lò,  nóng bốc lên nghi ngút, mùi thơm ngọt bay , cắn một miếng, vỏ ngoài  cháy giòn, bên trong chất thịt tươi mềm, chua ngọt  miệng,  ngon.
Diệp Bảo Châu   đói, ăn cũng cũng   ngấu nghiến, Lục Thiệu Huy  chằm chằm  cô, chỉ sợ cô mắc nghẹn,  đó múc bát canh đẩy đến  mặt cô: “Em ăn chậm một chút, cũng  ai giành với em.”
Diệp Bảo Châu uống một hớp canh, canh nóng,  khi chảy   dày cả  cũng ấm áp theo,  thể  thừa nhận  đàn ông  vẫn  chút tay nghề nấu nướng đấy chứ,   chuyện nấu cơm vẫn nên giao hết  cho  thôi.
Sau khi ăn cơm xong, hai  dọn dẹp một phen, cũng  mười giờ mới lên giường , bây giờ trời lạnh, thời tiết hanh khô,  khi lên giường, Diệp Bảo Châu lấy kem dưỡng da bôi  thơm ngát.
Người đàn ông  bên cạnh cô,  cô duỗi tay định bôi lên lưng một ít nhưng mãi mà tay vẫn  với tới , mái tóc đen đó lay động nhẹ nhàng  lưng vì động tác của cô.
Lục Thiệu Huy  mà đôi mắt nóng rực, yết hầu  di chuyển một cái,  cầm lấy thứ trong tay cô: “Anh bôi giúp em cho.”
 đầu   thấy ánh mắt sáng quắc của  đàn ông, cảm giác   chắc chắn đang ủ mưu  gì đó!
Cô nhanh chóng lấy kem dưỡng da về từ tay , trở tay đặt ở một bên, nở nụ : “Đủ , em  bôi nữa.”