Diệp Bảo Thành gật đầu, chuyện    còn  về hỏi tổ trưởng của bọn họ, cho dù khoản nợ   xong nhưng cục tức  cũng  thể chịu uổng phí : “Sau   sẽ  hỏi xem .”
Hạ Thu Mai lập tức dặn dò  : “Vậy con cũng hỏi riêng thôi, chuyện  đừng  ầm  bên ngoài.”
Vòng  vòng về tới nhà họ Châu mấy tiếng cũng  đến chiều, mắt thấy sắp đến giờ cơm tối, Hạ Thu Mai giữ hai  bọn họ  ăn cơm,  khi ăn cơm xong, Diệp Bảo Châu mới cùng Lục Thiệu Huy về khu tập thể gia đình.
Hôm nay chạy một ngày, cả  Diệp Bảo Châu   chua, cô  tắm  về phòng, kết quả  đàn ông trực tiếp bò lên, thò tay xuống  vạt áo cô, ngón tay ấn  mép viền bên trong của cô.
Diệp Bảo Châu lập tức ấn tay  : “Anh định  gì, đồ sắc quỷ? Ngày mai là thứ hai đó!”
Lục Thiệu Huy khẽ : “Anh còn   gì mà em  định mắng  ?”
Diệp Bảo Châu đảo tròng mắt  , gương mặt thì tươi  nhưng tay vẫn di chuyển, chắc chắn   chuyện : “Vậy  sờ em  gì?”
Lục Thiệu Huy ho nhẹ một tiếng, vuốt ve bụng  của cô: “Không  buổi chiều  đến mang thai  ,    cũng qua mấy ngày  mà vẫn  thấy em tới tháng,    bạn nhỏ  ?”
Diệp Bảo Châu vỗ rụng tay : “Vẫn còn vài ngày nữa,  vội, đợi tới  em sẽ  với  .”
Lục Thiệu Huy vẫn luôn đợi, chỉ là cảm thấy   sốt ruột, đặc biệt là hôm nay  xử lý chuyện của Diệp Bảo Thành, trái  đều là con, con,   càng sốt ruột hơn.
 bây giờ cô  vẫn còn vài ngày nữa,    đợi .
Một đêm ngủ yên bình.
Sáng ngày hôm  hai     gặp  Phương Mỹ Kỳ ở trong sân, bây giờ hai  bọn họ  qua  gì cả, Phương Mỹ Kỳ cũng  giở trò nữa, cho nên Diệp Bảo Châu chỉ liếc mắt  cô  một cái  vòng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-198.html.]
Bây giờ trời lạnh, Phương Mỹ Kỳ ăn mặc  kín cổng cao tường, Diệp Bảo Châu  qua bên cạnh cô  mang theo một cơn gió, thổi buốt hết cả mặt, cô     để ý đến Diệp Bảo Châu, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó mà gọi cô ,  đó  đến  mặt cô: “Cô   gần đây Tống Minh Trân   ?”
Diệp Bảo Châu cũng    chuyện của Tống Minh Trân, chỉ lạnh lùng  cô : “Cô     liên quan gì đến , cô   gì?”
Phương Mỹ Kỳ     cô: “Thật sự  liên quan đấy, cô  tới Vạn Phúc,   chính là đối thủ cạnh tranh của cô!”
…
Diệp Bảo Châu  thế  sững sờ,  đó  Phương Mỹ Kỳ: “Làm  cô  cô  tới Vạn Phúc?”
Đương nhiên Phương Mỹ Kỳ  , bây giờ cô  hiểu Tống Minh Trân hơn bất cứ ai, vì  mà Tống Minh Trân mất công việc  còn  thông báo, cô ả  chắc chắn sẽ  bỏ qua cơ hội trả thù , cho nên mấy hôm nay cô  vẫn luôn chú ý Tống Minh Trân, chỉ sợ  cô ả hại, nào ngờ  mà    cô ả đến Vạn Phúc.
Tuy rằng Phương Mỹ Kỳ   tại   như Tống Minh Trân  thể tới Vạn Phúc nhưng bây giờ nếu cô ả  thành quan hệ đối lập với Dân Phúc,  đương nhiên chuyện  vẫn nên  cho Diệp Bảo Châu , để hai  bọn họ đấu đá  , tránh cho   Tống Minh Trân vẫn còn nhớ thương cô .
Cô  mỉm : “Đương nhiên là tự  thăm dò  chứ , đây là sự thật, cô  cần nghi ngờ ,  cũng  lừa cô  gì.”
Diệp Bảo Châu  ánh mắt ngậm  đó của cô   vài phần ý xem kịch, cũng  thành tiếng: “Được,   , cảm ơn cô   cho   chuyện .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, cô kéo  đàn ông  vòng qua Phương Mỹ Kỳ  tiếp.
Phương Mỹ Kỳ  cho Diệp Bảo Châu chuyện lớn như  mà cô cũng  hề sốt ruột tí nào, mới vội  theo: “Diệp Bảo Châu, cô   thấy   cô  tới Vạn Phúc  ? Vạn Phúc đó, đối thủ cạnh tranh của chúng  !”
Diệp Bảo Châu trừng mắt  cô : “Biết ,  ?”
Phương Mỹ Kỳ   tại  Diệp Bảo Châu  thể bình tĩnh như : “Lỡ như cô  cũng   bánh ngọt giống y như của chúng ,  cô tính  thế nào?”